Hôm trước, một entry viết trên blog này đã đề cập
tới sự kiện: ngày 13-5-1945, Tổng-tư-lệnh quân đội Nhật-bản tại
Đông-dương là tướng Tsuchihashi Yuitsu
đã “giảng bài” cho Đức vua Bảo Đại và Nội các Trần Trọng Kim về trách nhiệm của
Nội các đối với người Nhật, trong thời điểm số phận nước Nhật như ngọn đèn
dầu lay lắt giữa cơn lốc Thế chiến thứ hai.
Toàn văn “bài giảng” của
Tsuchihashi Yuitsu xin xem lại ở đây:
Bây giờ, ta sẽ trở lại với cái
“bài giảng” ấy một chút.
Đầu tiên, Tsuchihashi
Yuitsu dạy ông Kim về khái niệm “hợp tác”:
“Hợp-tác tự-động… là phải đem tất cả lực lượng ra
giúp Nhật một cách hoạt-động để đánh bại kẻ thù chung.
“Hợp-tác thụ-động… là phải nhất nhất không làm
điều gì có thể cản trở hay giảm sức hoạt-động của các cơ-quan Nhật”.
Chắc là do e ngại các “học trò” u tối chưa thể
tiếp cận các khái niệm cao siêu này, “thầy” Tsuchihashi
Yuitsu đã diễn giải cụ thể hơn ở đoạn sau. Rằng: “hợp tác” ở đây có nghĩa
gồm: “một mặt chịu hy-sinh để giúp đỡ chúng tôi và một
mặt không làm điều gì trở ngại cho chúng tôi”.
Tóm lại, ông thầy người Nhật đòi hỏi Nội các phải
biết “hy sinh”, dĩ nhiên là hy sinh quyền lợi của người dân Việt. Đổi lại, Nội
các của Tổng trưởng Trần Trọng Kim sẽ được người Nhật “lại quả” những gì?
Thì đây, những món quà mà Tsuchihashi Yuitsu sẽ ban phát cho “học trò”:
- “Nay mai chúng tôi sẽ dễ dãi với
Nội-các mới (với) vài điều yêu cầu nhiều (sic) như: phải
tiếp tục làm những con đường quân dụng đã khởi công trong năm 1945, phải giữ
nguyên các thuế khóa cần thiết để có tiền mà thi hành mọi việc”;
- “Chúng tôi không khi nào nghĩ đến việc tham danh, dự
vào chính sách nội-trị của nước Việt-nam độc-lập, nếu chính sách ấy
không trở ngại cho các kế hoạch hành binh của quân đội Nhật”;
- “Chúng tôi cũng hết sức giúp vào việc
củng cố nền độc-lập cho quý quốc, song nếu nước Nhật không được phần
toàn thắng thì các nước ở Đại Đông-Á còn gì nữa? Trong
trường hợp đó, tương lai Việt-nam sẽ ra thế nào?”...
Cuối “bài giảng”, Tsuchihashi Yuitsu huỵch tẹt với Nội các:
“Toàn thể dân tộc Việt-nam sẽ chịu hy sinh để giữ
lấy phần toàn thắng cho nước Nhật”.
Rõ ràng, xét về mọi mặt, từ nội
dung đến văn phong, xuyên suốt “bài giảng”, ông “thầy” người Nhật đã không dấu
diếm thái độ khinh miệt, coi thường đám “học trò”, đàng sau đó là “vương thể”
hay “quốc thể” của cả một “Đế quốc Việt Nam” mà họ vừa ban tặng
nền “độc lập”.
Chắc hẳn Tsuchihashi Yuitsu đánh
giá ngài Tổng trưởng Trần Trọng Kim là một hủ nho chậm lụt, u mê, chẳng có mấy
tý năng lực chính trị nên ngôn phong trong “bài giảng” của y mới ngạo mạn và sỉ
nhục đến thế.
Tsuchihashi Yuitsu kia thật đã
nhầm to! Nhầm to!
Ông Trần Trọng Kim là một nhà
rất - rất thông thái! - Đó là một điều dường như rất ít người dám cãi!
Rõ ràng là chỉ trong vài
tháng lãnh đạo Nội các, “học trò” Trần Trọng Kim đã tỏ
ra cực kỳ nhạy bén và mẫn cán. Riêng cái khoản tư duy về sự “hy sinh” xem
ra còn ở đẳng cấp vượt trội so với trình độ “ông thầy”. Thậm chí, khi mà
Tsuchihashi Yuitsu còn chưa mở miệng bảo phải “hy sinh tự động”, thì ông Trần
Trọng Kim đã đoán ý thầy mà “tự động” đem dân Việt ra mà “hy sinh” rồi.
Bằng chứng là 10 ngày trước khi “ông thầy” Nhật “lên lớp” về
sự “hy sinh” tại điện Cần Chánh thì ông Trần Trọng Kim đã đọc Tuyên cáo với
quốc dân Việt Nam ngay sau phiên họp Nội các đầu tiên ngày 3-5-1945, rằng:
“Muốn giữ vững nền độc-lập; quốc dân ta
còn phải gắng sức làm việc, và chịu nhiều sự hy-sinh nữa. Vừa mới được giải
phóng nước ta không thể nghĩ tới sự chiến tranh với ai nhưng ta phải thành thực
hợp tác với nước Đại Nhật-Bản trong sự kiến thiết nền Đại-Đông-Á. Vì cuộc thịnh
vượng chung của Đại-Đông-Á có thành, thì sự độc-lập của nước ta mới không phải
là giấc mộng thoảng qua”.
Kể cả sau khi Đức ký văn bản đầu hàng Đồng Minh
(9-5-1945), tình thế nước Nhật lâm vào cảnh “ốc còn không mang nổi mình ốc nữa
là mang cọc cho rêu”, số phận cả “nước cha” là Nhật, lẫn “nước con” là Đế quốc
Việt Nam chỉ còn đếm được từng ngày, từng giờ… Ấy thế mà ông Tổng trưởng Nội các vẫn cứ hùng hồn tuyên bố với quốc
dân, rằng cần phải tiếp tục “hy sinh” cho quân đội Nhật:
“Việc nước Đức đầu hàng không hại
gì đến sự liên lạc mật thiết giữa hai nước Nhật và Việt Nam… Sự bại trận ấy
không thể giảm bớt lòng chúng ta kiên quyết giúp Nhật Bản đeo đuổi cuộc chiến
đấu cho đến khi toàn thắng để kiến thiết vùng Đại Đông Á… ta chỉ phải giữ vững
cuộc trị an trong nước và chịu những hy sinh cần thiết để cho quân đội
Nhật Bản được chúng ta tận tâm giúp đỡ về mặt tinh thần và vật chất, nền
độc lập của chúng ta có như thế mới thật vững bền”.
Và thực tế càng chứng tỏ năng
lực và sự mẫn cán vượt trội của ông Kim: chỉ sau 4 tháng nắm quyền, Nội
các Trần
Trọng Kim đã “hy sinh” từ các khoản đóng góp của quốc dân để nộp cho Nhật khoản
tiền lên đến 720 triệu Piastre (đồng bạc Đông Dương), tức là bằng 7 tỷ 200
triệu Franc.
Số tiền nói trên cũng tương đương với số tiền mà
thực dân Pháp đã nộp cho Nhật từ 1940 cho đến ngày bị Nhật đá đít (9-3-1945) là
726 triệu Piastre.
Nhưng người Pháp cống nộp dài dài trong
những 5 năm, còn ông Kim “tự động hợp tác” số tiền tương đương chỉ trong có 4
tháng, nói theo kiểu bây giờ là chỉ “trong vòng 4 nốt nhạc”! Quả là một
thành tựu siêu tốc, nhanh hơn “nước mẹ” Đại Pháp đến 15 lần.
Bất chấp khi đó nạn thiếu lương thực hoành hành khiến cho 1/10 dân số nước Việt lâm vào cảnh chết đói.
Với thành tích xuất sắc này, ông
Trần Trọng Kim quả đã cúc cung tận tụy, “hợp tác tự động” trên cả mức mong đợi so với “huấn ngôn” của ông “thầy”,
rằng: “phải giữ nguyên các thuế
khóa cần thiết để có tiền mà thi hành mọi việc”.
Đấy, xem thế thì biết chính trị
gia thông thái Trần Trọng Kim chẳng những không phải là tên “học trò” kém cỏi u
mê của viên tướng Nhật mà còn xứng tầm ngược lại.
Thật tự hào lắm thay!!!
Gì chứ về khoản đem đồng bào
mình làm vật “hy sinh” nhằm phục vụ các lợi ích ngoại bang thì tay Tổng tư lệnh
quân đội Nhật tại Đông dương kia cứ là phải gọi ông Thủ tướng Nội các Đế quốc
Việt Nam 1945 - thần tượng của đám rân trủ củ chuối nhà mình - bằng cụ!