------------
Ngày 11-3-1945, Triều đình Huế công bố bản“Tuyên cáo Độc Lập”. Có điều, một văn kiện tối cao, cực kỳ quan trọng, liên quan đến vận mệnh
cả một quốc gia này lại do một người Nhật, là Đại sứ Yokoyama Masayuki viết sẵn. Hoàng
đế và Lục vị đại thần An Nam chỉ có 15 phút để… vừa ký và vừa run. (Xem ghi chép của
Nhà báo Phan Kỳ Nam tại đây).
Nhưng
chưa đầy hai tháng sau, ngày 9-5-1945, Đức đầu hàng Đồng Minh. Lúc này, nhà nước
Quân chủ Nhật – chẳng khác gì đám bèo Tây để mớ bọt nội các Trần Trọng Kim bám
vào - cũng lâm vào nguy cơ rã đám giữa dòng xoáy thời cuộc. Vậy là “nền độc lập ăn theo” của Trần Trọng
Kim (và cũng là của một vài nhà rân chủ củ chuối ngày nay) cũng theo đó đếm từng ngày... chờ giờ báo tử.
Trong
bối cảnh ấy, ngày 13-5-1945, Tổng-tư-lệnh
quân đội Nhật-bản tại Đông-dương là tướng Tsuchihashi Yuitsu có một cuộc hội kiến
với triều đình Huế tại điện Cần Chính.
Tại đây, Tướng Tsuchihashi Yuitsu đã đọc một bài diễn văn trước Bảo Đại và toàn thể Nội các Trần Trọng Kim. Bài phát biểu này đã được các báo
tiếng Việt lúc ấy đăng lại vào ngày 18-5-1945.
Để góp phần tìm hiểu người Nhật đòi hỏi những gì ở Nội các Trần Trọng Kim vào thời điểm
chỉ hai tháng sau khi ban phát món quà “độc lập bánh vẽ”, kèm khuyến
mãi là nạn đói khủng khiếp đã làm chết hàng triệu người dân Việt, xin chép lại
nguyên văn “bài giảng” của Tướng Tsuchihashi Yuitsu đối với Bảo Đại và nội các Trần Trọng Kim, trích từ sách Lịch-sử Độc lập và Nội-các đầu tiên Viet Nam do tác giả Nguyễn Duy Phương
- Việt Đông xuất bản cục phát hành vào thời điểm ấy:
“Kính tâu Hoàng-thượng,
Nước Nhật-bản
chúng tôi đương phải đối phó với một tình thế cực kỳ nghiêm-trọng chưa từng có
trong quãng lịch-sử vẻ vang 2600 năm nay.
Hiện
chúng tôi đã tới đầu một con đường rẽ nó đi tới hai đích và tùy theo số lực-lượng
chiến-đấu đem xuất dụng, chúng tôi sẽ phải một là thắng trận, hai là bại trận.
Lực-lượng
chiến đấu ấy là những gì? Trước hết là thực-lực của toàn-quốc chúng tôi, và sau
nữa là sức hợp-tác của tất cả các nước trong Đông-á cùng chung số phận với Nhật
vẫn muốn cho Nhật lấy phần toàn thắng.
Chắc
Hoàng-thượng cũng thấu rõ ràng nếu Nhật bại trận thì toàn khu Đông-Á chẳng những
không mong được thái-bình, thịnh-vượng và hạnh-phúc, mà trái lại còn lo sẽ gặp
phải một cuộc đời khốn khổ hơn trước dưới quyền áp bức tàn khốc của người Âu Mỹ.
Sự hợp
tác đó của các dân-tộc có thể xét theo hai quan-niệm, một là hợp tác tự-động
hai là hợp-tác thụ-động.
Hợp-tác
tự-động là các nước phải đem tất cả lực lượng ra giúp Nhật một cách hoạt-động để
đánh bại kẻ thù chung.
Hợp-tác
thụ-đông là các nước ấy phải nhất nhất không làm điều gì có thể cản trở hay giảm
sức hoạt-động của các cơ-quan Nhật.
Nay ta
hãy đem áp dụng nguyên-tắc trên cho Đông-dương. Nhân danh là Tổng-tư-lệnh quân
đội Nhật ở xứ này, chúng tôi phải thi-hành các phương-sách để tăng lực-lượng
cho các cơ quan phòng thủ trong xứ, chúng tôi phải dự mưu dùng binh.
Nếu các
việc dự bị ấy không kịp thời, thì chúng tôi lỗi với nhiệm vụ. Chúng tôi cần phải
có Việt-nam đế-quốc tận tâm hợp tác về phương diện tinh thần cũng như về phương
diện vật chất, để cho sứ mệnh của chúng tôi được thực hiện một cách hoàn hảo.
Điều kiện thứ nhất để thực hành sự hợp tác ấy là người Việt-nam hiểu rõ ý của
nước Nhật thành ra góp sức với chúng tôi. Sự thành tâm ấy sẽ làm gốc cho cuộc hợp
tác chặt chẽ về phương diện thực tế! Về phương diện này, nay mai chúng tôi sẽ dễ dãi với Nội-các mới vài điều
yêu cầu nhiều (sic) như: phải tiếp tục làm những con đường
quân dụng đã khởi công trong năm 1945, phải giữ nguyên các thuế khóa cần thiết
để có tiền mà thi hành mọi việc. Vả lại tôi rất có ý làm sao cho nền trật-tự
xã-hội khôi phục được, khả dĩ nhân dân trong toàn sứ (xứ) đều được yên tâm hợp tác với quân đội Nhật. Mục đích cốt yếu của
chính sách chúng tôi là để tránh khỏi những sự nao lòng có phương hại đến cuộc
trị-an. Bởi vậy tôi muốn rằng về mặt
chính trị và hành chính, sự cải cách chỉ ở trong phạm vi tôi cần thiết đối với
sự sắp đặt chiến lược. Chính vì đế-quốc tôi chuyên tâm lo việc binh bị nên
tôi mong sao cho trong vấn đề hành chính, tôi phải bàn đến ít chừng nào hay chừng
nấy.
Nếu
Hoàng-thượng nhận rõ nguyên tắc tôi đương theo này, thì cái thái độ mà chính-phủ
Việt-nam theo sẽ hiện rõ ràng trước mặt ngài: cái thái độ của một người bạn
chân thành, một mặt chịu hy-sinh để giúp đỡ chúng tôi và một mặt không làm điều
gì trở ngại cho chúng tôi.
Chúng
tôi mong Hoàng-triều Chính-phủ sẽ mau tay cải tổ thế-hệ chính-trị trong nước để
các dự án về chiến lược của chúng tôi có thể thực hành được dễ dàng.
Chúng
tôi không khi nào nghĩ đến việc tham
danh, dự vào chính sách nội-trị của nước Việt-nam độc-lập, nếu chính sách ấy
không trở ngại cho các kế hoạch hành binh của quân đội Nhật.
Chúng
tôi hiểu rõ nguyện vọng và cả các điều dự-trù của Hoàng-thượng để sau này kiết
thiết lại nền độc-lập của nước Việt-nam. Chúng
tôi cũng hết sức giúp vào việc củng cố nền độc-lập cho quý quốc, song nếu nước
Nhật không được phần toàn thắng thì các nước ở Đại Đông-Á còn gì nữa? Trong
trường hợp đó, tương lai Việt-nam sẽ ra thế nào? Trên kia tôi đã trả lời câu dự
đoán bi quan ấy rồi. Tôi xin nhắc lại một lần nữa: Nước Nhật hiện đương ở một
thời kỳ nghiêm trọng. Thời kỳ ấy sẽ định đoạt tương lai không những của nước Nhật
nhưng của cả khu Đại Đông-Á.
Tâu
Hoàng-thượng.
Nếu
Ngài hiểu cho tình thế ấy và Chính-phủ ngài muốn hành động vì những ý nghĩa đã
kể trên, thì tôi chắc chắn rằng toàn thể
dân tộc Việt-nam sẽ chịu hy sinh để giữ lấy phần toàn thắng cho nước Nhật
và như vậy cùng là đã giữ được thịnh vượng, hạnh phúc cho người Việt và lại bảo
vệ được cả một tương lai rực rỡ cho toàn khu Đông-Á.”
--------
Ảnh chụp tư liệu, bổ túc ngày 25-3-2019:
Đính chính: nhà báo Nguyễn Kỳ Nam bị tôi Việt nhầm thanh Phan Kỳ Nam.
Trả lờiXóakhông thể tin quân Nhật được
Trả lờiXóa