Cuộc chiến đấu bảo vệ Thành cổ Quảng Trị kéo dài 81 ngày đêm (từ 28/6 đến 16/9/1972), đã đi vào lịch sử như một bản hùng ca bất tử, trở thành biểu tượng sáng ngời của chân lý không có gì quý hơn độc lập tự do.
Với diện tích chưa đầy 3 km2, trong 81 ngày đêm, khu vực Thị xã - Thành cổ Quảng Trị đã gánh chịu 120.000 tấn bom Mỹ, hơn 950.000 viên đạn pháo 105 mm, 55.000 viên đạn pháo 155 mm, 8.164 viên đạn pháo 175 mm, hơn 615.000 viên đạn hải pháo.
Tính trung bình mỗi chiến sỹ của ta phải gánh chịu 9 tấn bom và 110 viên đạn pháo mỗi người. Chỉ riêng số lượng bom Mỹ đã có sức công phá gấp 7 lần quả bom nguyên tử mà Mỹ đã ném xuống Hirosima năm 1945.
Trong 81 ngày đêm ấy, hàng ngàn chiến sỹ hy sinh. Nhiều liệt sĩ còn chưa lấy được hài cốt. Xương máu các anh đã hòa quyện vào từng tấc đất, từng ngọn cỏ nơi đây, hay mãi mãi hòa vào dòng sông Thạch Hãn.
--------------
Những
ngày "Mưa đỏ" này, lại càng nhớ anh Ngọc.
Anh
Ngọc, tên khai sinh là Trần Ngọc Trung, nhưng ở nhà vẫn thường gọi là anh Ngọc.
Những
năm nhà mình sơ tán bom Mỹ ở Chùa Hà, Ninh Mỹ, thì một trong mấy hàng xóm cùng sơ tán là nhà bác Thân - bác Hạnh, là hai bác sinh ra anh Ngọc. Anh Ngọc lớn hơn
mình khoảng 5,6 tuổi, năm ấy đã bắt đầu vào cấp III. Mình chơi thân với hai em
của anh Ngọc.
Anh
Ngọc đô con, bước đi huỳnh huỵch, mắt lại có tật, mới nhìn thì sợ, nhưng nhìn
kỹ lại thấy hiền. Mà anh hiền thật, bọn trẻ con chúng mình, đôi khi đi ngang
qua cửa nhà anh, thấy anh đang lúi húi học, bèn đọc bài vè (chả nhớ ai dạy), để
trêu anh:
Ngọc lác lý nhê,
Mê củ tỏi,
Hỏi cô Dung,
Cùng họ lác,
Vác nhau đi,
Di chỗ ở,
Trở về làng,
Càng lác thêm...
Anh
buông bút, xô ra cửa, lũ trẻ con chạy tán loạn. Anh chỉ đuổi theo mấy bước để
dọa, rồi vừa quay vào bàn học vừa tủm tỉm cười. Có lẽ anh cũng thích chị Dung...
Xóm
sơ tán hiếm đàn ông, bố mình và bác Thân đều là bộ đội, bác Thân công tác tận
bên Lào, cả năm mới về được vài ngày. Mọi việc nặng nhọc trong xóm đều nhờ anh
Ngọc. Cứ "Ngọc ơi, ra cô nhờ tý" là anh Ngọc sẵn sàng. Anh Ngọc
chuyên đảm nhiệm việc mò gầu rớt xuống giếng cho xóm. Lâu lâu, cả xóm vây quanh
thành giếng xem anh Ngọc "làm xiếc", anh bận độc một chiêc xilip màu
đỏ, bám theo một cây sào, tuột xuống giếng rồi lại bám sào leo lên mang theo cả
chục cái gầu trả cho từng nhà.
Rồi
anh Ngọc đỗ vào đại học Tổng hợp. Bác Hạnh, mẹ anh đưa anh đi mổ mắt. Mắt không
còn tật "lác lý nhê" nữa, nhưng cũng vì thế mà anh Ngọc lại trúng
tuyển nghĩa vụ quân sự. Năm 1972, từ trường đại học, anh vào thẳng chiến trường Quảng
Trị và từ đó không về...
Đơn
vị cũng không biết xương cốt anh nằm ở nơi đâu...
Mình
biết gia đình bác Thân nhiều năm nay vẫn tìm mọi thông tin để đưa anh về với quê
hương, với họ hàng. Chính mình cũng đã từng lên các trang mạng tìm mộ Liệt sĩ
và nhờ bạn bè trên mạng tìm kiếm anh, song đến nay vẫn bặt vô âm tín.
Mình
vẫn cứ mong có một phép màu nào đó...
Và
phép màu là có thật, bây giờ, mình đã "gặp lại" anh qua lời bài hát "Còn gì
đẹp hơn" của nhạc sĩ, ca sĩ Nguyễn Hùng, Nguyễn Hùng cũng là một diễn viên trong phim "Mưa đỏ":
“Hết kháng chiến nếu con còn chưa về, mẹ
ơi vui lên, mẹ có đứa con anh hùng,
Đem thanh xuân gieo tự do cho đất nước. Với con thế thôi, còn gì đẹp hơn”.
----------
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét