Thứ Hai, 17 tháng 11, 2014

Lai rai chuyện các ông Nghị chửi nhau!

Cách đây ít bữa, báo mạng và cả báo giấy om xòm chuyện các ông Nghị đấu nhau. Báo mạng thì bảo là ông nọ “chửi” ông kia, còn báo giấy, thì bảo họ “đả kích cá nhân” nhau. Tôi văn dốt vũ dát, thôi thì cứ gọi cmn là chửi cho nó gọn.
Người “chửi” là ông Nghị Phước.
Người “bị chửi”, trước là ông Nghị Cuốc và mới đây là ông Nghị Nghĩa.
Ông Phước, có vẻ độc lập hơn các ông kia, chí ít là ở chỗ, ông là một trong số rất ít người được dân lựa chọn, chọn direct. Còn các ông kia thì nói một cách không chính xác lắm, là đã được quảng bá bởi các nhà tiếp thị, trước khi đến tay người tiêu dùng.
Nhớ lại hồi trước, chính Nghị Phước cũng đã từng bị chửi tanh bành nhà lồng chợ, vì ông phát biểu trước Quốc hội rằng “dân trí nước ta còn thấp”, chưa nên ban hành Luật Biểu tình. Lập tức Nghị Phước bị cả một đống những người đang mơ mộng xây dựng một nền "rân trủ" và kiếm xèng bằng nghề biểu tình chửi “hội đồng”. Và cho tới tận bây giờ họ vẫn nhiếc móc ông Phước là “đồ thần kinh” vì đã từng hiến kế hợp tung gì đó cho Saddam Hussein chống Mỹ. Tịnh chưa thấy có ai cãi ông Phước rằng “dân trí nước ta cao, rất cao”, hoặc “chuyện biểu tình thì liên quan quái gì đến dân trí”.
Nghị Phước có vấn đề “thần kinh” hay không? Tôi không biết, nhưng một vài ông Nghị bị chửi và có tiềm năng bị chửi đang bóng gió đòi phải có giấy chứng nhận sức khỏe về tâm thần cho các ông Nghị tương lai. Giấy chứng nhận sức khỏe thì như ta đã biết, ra trước cửa bệnh viện, phòng khám nào gần nhất, xì ra 50 ngàn là có thể có ngay tắp lự, nhưng riêng ông Nghị Phước, thì theo tôi chẳng cần tốn 50 xu, vì nội cái chuyện ông nghe chửi hẳn đã chứng tỏ ông phải có một “thần kinh thép”.
Chẳng hạn, chửi tởm lợm, vô văn hóa nhất, là các comment trên blog Bùi Bòng, ở đây
Hay chửi “lịch sự” kiểu BBC, rằng ông Phước là “dư luận viên đầu đàn”.
Hoặc với “ngôn từ nhẹ nhàng nhất”, là những tin nhắn gửi vào điện thoại cá nhân ông Phước:   
Cùng nghe chửi cả, nhưng khác với các ông kia, ông Phước cũng đã không chọn giải pháp “méc mẹ” là thứ mà các em bé vẫn thường hay sử dụng khi ...bí, tức là khi không đủ khả năng, bao gồm cả lý luận và sức khỏe tâm thần để cãi lại.
Vậy thì việc yêu cầu các ông Nghị tương lai phải đảm bảo sức khỏe tâm thần là cực kỳ hợp lý. Thậm chí còn hơn thế nữa, theo tôi, điều kiện tiên quyết để có thể trở thành ông Nghị là phải đủ bản lĩnh tinh thần để nghe chửi cái đã. 
Vì ở xứ ta, chuyện các ông Nghị bị chửi thực ra chẳng có gì là mới. Nay nghe chửi trên blog còn đỡ, chứ thời Tây, các ông Nghị quanh năm bị chửi, trên các báo giấy, có nhà nước Tây kiểm duyệt hẳn hoi.
Bằng chứng: nhiều học sinh đã từng học những bài “Dân biểu tranh năng” hay “Bầu cử” của nhà thơ Tú Mỡ, trong sách giáo khoa.
Xem lại, trong những năm 1930-1940, cụ Tú từng viết cả séries chửi đích danh gần hai chục ông Nghị, đăng trên các báo Phong Hóa, Ngày Nay:
Từ ông Chủ tịch Viện dân biểu có bề ngoài oai vệ Phạm Lê Bổng:
“Trời cho cái mã bề ngoài
Để che đậy cái sơ sài bên trong”.
Đến các ông dân biểu thường thường bậc trung như:
“Có ông lớn Lại Văn Trung
Ai không biết tiếng cái ông Nghị già
Năm năm được viện bầu ra
Để đọc ề à một bản diễn văn
Bấy lâu thay mặt nhân dân
Công to, việc lớn có ngần ấy thôi”.
Hoặc
“Nghị Thăng tiến sĩ thế mà ngông
Nhẩy múa như con đĩ đánh bồng
Khéo nhập môn vào thầy nghị Vĩnh
Bát vàng ngồi mát chén ngon không?”
Hoặc
“Chắc chắn ai bằng ông nghị Ninh
Người nung núc thịt, béo rung rinh
Dù khi ngủ gật không lo ngã
Vững chãi y như cái cột đình”.
Thế mà ngày ấy chả thấy ông Nghị nào đòi phạt vạ nhà thơ Tú Mỡ về cái tội “chửi” “đại biểu nhân dân” cả, lại càng không thấy ai nói ông Tú Mỡ là “thần quynh”.
Tóm lại, so với các cụ thuộc “Nghị viện Bắc Kỳ” thời thuộc Pháp ngày xưa, các ông Nghị xứ ta ngày nay đã may mắn chán, chí ít là chuyện "thuốc tím cần mua để rửa tai".
Nói ở ta các ông nghị sướng gấp vạn lần xứ tư bổn cũng đúng. Bên bển, khổ lắm, các ông ấy sau khi chửi nhau xong, còn phải đánh nhau vỡ đầu nữa kìa, ai không tin xin mời gúc mấy chữ “nghị viện choảng nhau” sẽ rõ.
Tôi lấy đại diện vài cái ảnh:

Ấn Độ, còn gọi xứ Cà ri, sẵn ớt, nên Quốc Hội tẩn nhau bằng hơi cay:
Taiwan, "tranh luận" về thuế và điện hạt nhân thôi mà, thôi thì có gì dùng nấy:
Chang Sho-wen, nghị viện Đài Loan, bị táng điện thoại di động vào mặt hồi tháng 10/2005:
Venzezuela, 10-2-2011, Nghị bỗng dưng ăn đấm, chỉ vì can tội nói dai:
Hàn Quốc, 7-11-2010, một anh Nghị bị đập búa vào đầu và phải nhập viện.
Trước đó, 22-7-2009 Lee Yoon-sung, Phó chủ tịch Quốc hội Hàn Quốc, cũng ăn đòn:
Trước nữa, ngày 19-12-2008, thì chì là "bất đồng quan điểm" về Hiệp định Tự do Thương mại Hàn - Mỹ.
Hongkong, 27-2-2013, Nghị đẹp chai Leung Kwok-hung choảng John Tsang, Bộ trưởng Tài chính:
Bolivia, 9-4-2009, Nghị đối lập choảng Nghị cầm quyền:
Nghị Mễ Tây Cơ nện nhau trong phiên họp quốc hội vài ngày trước khi tổng thống Felipe Calderon nhậm chức hồi tháng 11/2008:
Italia, tháng 1/2008, Nghị Tommaso Barbato bị bịt mõm lôi ra ngoài, trong một cuộc bỏ phiếu tín nhiệm tại thượng viện Rome:
Somali, 21-12-2011, có chút cãi cọ bằng tay sau khi phế truất chủ tịch quốc hội: 
Quốc hội Thổ Nhĩ Kỳ tranh luận đến hộc máu về một dự luật kiểm soát việc bổ nhiệm công tố viên và thẩm phán:
Gruzia, hai Nghị đã lao vào nhau tranh luận bằng chân tay, ngay tại trường quay được truyền hình trực tiếp trên đài truyền hình quốc gia:
Hy Lạp, Nghị ông Ilias Kasidiaris táng Nghị bà Liana Kanelli cũng trong một chương trình truyền hình phát sóng trực tiếp:


Vất vả nhất, luôn luôn là các ông Nghị Ukraina:
Tranh luận kiểu Ukraina, Nghị Oleh Lyashko muốn phát biểu nên bị Nghị Martynyuk yêu cầu "thử giọng", 19-5-2011:

Các ông Nghị Ukraina hiện nay điều hành đất nước thường là họ chỉ cần dùng tay hoặc hoặc chân và một vài công cụ hỗ trợ:

Trong khi đó, các ông Nghị xứ Uganda đói kém lại thật là hiền lành, chả thấy họ đánh nhau bao giờ, thậm chí là "chửi" nhau, cũng không nốt. Thế mới gọi là "tiên thiên hạ nhi ưu chi ưu",  họ lo ngủ cái đã:
Tội nghiệp, chỉ có mỗi ngài Tổng thống Museveni là lúc nào cũng phải "suy tư" về vần đề ngân sách:
Còn lại, các ông nghị, bà nghị khác thì cứ việc "vô tư" ngáy trong cuộc họp:

Tóm lại, các ông Nghị, bà Nghị xứ ta, về chuyện "nhàn" thì ăn đứt thế giới.
Mà nếu có thua ai, thì họ chỉ thua mỗi các ông Nghị xứ Uganda mà thôi (à là nói về cái chuyện gà, gật ...ấy mà!).

------------------

(*) Nhân đây, xin lục lại từ "Dòng nước ngược", một bài cụ Tú “Giới thiệu các ông nghị với quốc dân” như sau:
“Nhân dịp họp đại hội đồng dân biểu
Tú Mỡ xin đem các ngài giới thiệu với quốc dân.
Để bà con ai có việc chi cần
Thời tìm đến những ông dân rắn giỏi.
Hoặc nhờ các ông bênh quyền lợi,
Hay tâu việc thỉnh cầu lên tới cửa quan
Biết rõ tài năng mà chọn mặt gửi vàng,
Việc công ích mới khỏi nhỡ nhàng luộm thuộm.
Chốn thôn quê, các nhà làm ruộng,
Việc cày bừa phải nhờ lượng ông Trâu (Vương Đình Châu – Bắc Giang)
Chúng chị em các xóm cô đầu
Nghiệp đàn hát phải yêu cầu ông nghị Phách (Đỗ Thục Phách – Bắc Giang).
Cùng hai ông nghị Đào họ Nguyễn và họ Bạch (Nguyễn Văn Đào – Bắc Giang, Bạch Thái Đào – Quảng Yên)
Là những tay đích thực hết lòng
Che chở cho các bạn lầu hồng
May thoát khỏi thệ khám trùng tệ hỹ...
Nhà làm báo, tân văn, tạp chí,
Phải trông vào ông nghị Văn Chương (Nguyễn Văn Chương – Ninh Bình)
Hàng mứt, hàng kẹo, hàng mật, hàng đường
Là phải biết đến ông Trương Văn Ngọt (Kiến An)
Nhà buôn bán lấy vốn nhiều làm cốt
Hữu Bản tiên sinh hẳn là bạn tốt của thương gia (Nguyễn Hữu Bản – Thái Bình)
Hiệu nữ trang phải có ông Ngọc, ông Ngà (Nguyễn Khắc Ngọc – Hưng Yên, Bùi Trọng Ngà – Hà Nam)
Giương thanh thế mới có cơ hưng thịnh
Bọn hàng vặt buôn gồng, bán gánh,
Đã sẵn người thủ lãnh: ông Quang (Đặng Đình Quang – Hà Đông)
Ông nghị Bùi nếu phải mặt giỏi giang, (Nguyễn Văn Bùi – Quảng Yên)
Đáng đại diện cho các hàng bán lạc.
Các bác phó may, lợi quyền nên phó thác
Cho nhà nho Tây uyên bác: ông Kim (Trần Trọng Kim – Hà Nội)
Các cụ đồ viết câu đối buổi tất niên
Nên lưu luyến ông Nghiên là chí phải!(Phạm Huy Nghiên – Phú Thọ)
Nghề làm trống, nhất là trống cái
Giữ tiếng tăm tất phải ủy ông Tùng (Đỗ Mộng Tùng – Hưng Yên)
Các nhà sư mộ đạo sắc không
Muốn chóng thành Phật phải nhờ hai ông Tụng, Lễ (Nguyễn Bá Tụng – Hải Dương và Nguyễn Văn Lễ - Hà Nội)
Nhà hiền triết, ưa cuộc đời lặng lẽ,
Ghét sự bôn ba, sâu xé, tranh dành,
Tìm đến các ông nghị An, nghị Hòa, nghị Bình (Vũ Văn An, Trần Trung Hòa – Bắc Ninh, Nguyễn Tứ Bình – Nam Định)
Nếu sốt rét đã có ông Ký, ông Ninh giúp đỡ (T. Ký và Phan Hữu Ninh)
Ai muốn sống lâu như ngài Bành Tổ
Phải yêu cầu ông Thọ - Quảng Yên (Trần Ngọc Thọ)
Sống mà yêu, bọn trai gái thanh niên
Phải hỏi ông nghị gốc Hưng Yên: Trần Ái
...
Đó là:
Suy danh hiệu, đoán người đại khái
Nhưng cốt việc làm, ta phải đợi họ nhúng tay
Mới tường kẻ dở, người hay...


19 nhận xét:

  1. Nhận xét này đã bị quản trị viên blog xóa.

    Trả lờiXóa
  2. Trả lời
    1. Hahaha ! Thằng này tức hộc máu mồm máu mũi đây nên mới sủa bậy. Mày càng tức ông càng thích, oắt con ạ !

      Xóa
    2. Kệ nó, ông ạ! Tôi hãi nhất lá nó làm thơ kia.

      Xóa
    3. Nặc 10:52 là CỐ NHÂN đó. Câu trả lời là cho thằng Nặc 22 : 01. Chú Lý bé cái nhầm rồi. Hô hố !
      CỐ NHÂN

      Xóa
    4. Chú Lý ơi ! Thằng Nặc 22:01 nó bảo là chú Lý viết như c... Thế mà chú lại bảo là Kệ.... Thế là chú Lý tự nhận là bài chú viết như c... rồi nhé !
      CỐ NHÂN

      Xóa
    5. Nhận xét này đã bị quản trị viên blog xóa.

      Xóa
  3. Cái thằng Thiên Lý thật đáng tru (di)
    Bênh vực nghị khùng, thế mới ngu
    Ông đem hai đứa xiên một đũa.
    Ướp hành với tỏi để nướng lu.
    NGU
    Cái thằng Thiên Lý thất đáng chê
    Tâm thần phân liệt, não u mê.
    Bao nhiêu người chửi, mình nó bợ
    Nó với nghị khùng, lũ chó dê
    CHÊ
    Cái thằng Thiên Lý thật đáng khinh
    Nghị khùng mà nó vẫn cứ bênh.
    Làm người phải biết phân phải trái.
    Chứ đâu có thể sủa linh tinh
    KHINH
    Cái thằng Thiên Lý đáng bị băm
    Cái lão nghị khùng nó lại hâm (mộ)
    Thật là thua cả loài giun dế
    Cha mẹ của mày chắc khổ tâm
    HÂM
    Lần cuối dạy mày Thiên Lý ơi
    Gạn đục khơi trong chuyện ở đời
    Làm người phải biết phân phải trái
    Thì mày mới khác với chuột dơi.
    Cuối thu 2104
    CỐ NHÂN cẩn bút.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Nhận xét này đã bị quản trị viên blog xóa.

      Xóa
    2. Nhận xét này đã bị quản trị viên blog xóa.

      Xóa
  4. Các ông nghị việt nam không chửi hay choảng nhau xả láng được, vì thứ nhất là họ không có quyền miễn trừ truy tố hình sự, thứ hai là đại đa số các nghị là đảng viên và công chức/nhân viên nhà nước nên phải ngó cái chỗ kiếm cơm rồi mới dám nói.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Vâng, đúng vậy. Nhưng em thấy nghị Phước chửi nghị Cuốc và nghị gì cũng có cái lý người Mèo của nó đấy. Thay vì tranh luận thì các bố kia đề đánh trống lảng. Rõ chán.

      Xóa
  5. Hay quá, đa tạ Cụ Lý, em thấy nhiều đứa nó bị tăng xông rồi, em là em về em buôn thuốc An Cung ngưu hoàng hoàn đểu bán cho chúng nó kiếm lời đây. A ha ha ( nói nhỏ nhé, em chỉ trộn phân trâu, với đất sét làm thuốc bán cho bọn này thôi, vì với năng lực tư duy của bọn này thì nó không phân biệt được đâu), chả mấy chốc mà giàu to!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Đúng vậy đấy bác.
      Bọn chúng mà tức tối sủa nhăng nghĩa là bài viết của em có tác dụng rồi.

      Xóa
  6. Nhìn mấy vụ các nghị ngoại choảng nhau, lại không nín được cười khi 1 bác trí thức - nghị viên có tiếng năm nào lên báo bảo là ... họ diễn kịch :D

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Biết đâu, bác nghị - trí thức nhà mình cũng đang đăng đàn "diễn kịch".

      Nhưng mà Ukraina dạo này thì mỗi lần họp là một lần diễn kịch xịt máu đầu à?

      Xóa