Tam nương kết ngãi |
------
Thời Đông Hán ở bên Trung Quốc
Có nho sinh tên Giốc họ Trương,
Bởi chưng học lực tầm thường
Nguyện vọng ba trường trượt tiệt
cả ba.
Bèn lủi thủi về nhà hái thuốc,
Trao cho ba cuốn sách thần
Dặn: “Con học đặng dạy dân giúp đời”.
Giốc sụp lạy xong rồi ôm sách
Về nhà xem một mạch… nửa trang,
Lập ngay ra giặc Khăn Vàng,
Phao tin đồn nhảm cả làng theo
sau.
Quan Thái thú U Châu kinh sợ,
Treo bảng văn để mộ thêm quân,
Đông tàn, trời đã sang Xuân
Vẫn chưa có nửa thằng đần ghi
danh.
...
Bỗng một bữa có anh bán chiếu
Đi ngang qua xem biểu thở dài,
Anh này mắt nguýt được tai
Tay thòng quá gối như loài
Gorilla.
Hỏi tên họ, xưng là Lưu Bị,
Truy năm đời, đích thị chú vua,
Ấu thơ thường vẫn nói đùa
Mai sau ta
lớn làm vua có ngày.
Tình cờ có một tay đồ tể
Đứng sau lưng nghe Bị thở dài
Mỉa rằng: “Tốt
tướng như ngài,
Không ra rạp xiếc, thở dài ích
chi?”
Bị cả giận, tức thì ngoảnh lại
Thấy phong nhan vãi đái ra quần.
Anh kia nặng quá trăm cân,
Rốn lồi, bụng phệ, toàn thân đen
xì,
Râu chổi xể, dáng đi như ngựa,
Mắt ốc nhồi, tiếng tựa sấm vang...
Bị bèn xuống giọng khẽ khàng:
“Em hỏi không phải chớ chàng tên
chi?”
“Ta họ Trương, tên thì Dực Đức
Hay Trương Phi gọi phứt cho rồi.
Nhà ta ở cạnh đây thôi,
Có dăm lò mổ với đôi nhà hàng.
Thấy chú đọc bảng văn than thở
Ta ngứa tai
mới quở một câu.
Thôi thì nay đã biết nhau,
Ta mời chú nhậu năm sau trả tiền”.
Bị mừng quá, bỏ liền gánh chiếu
Theo chân Phi uống rượu Mao đài.
Chén anh chén chú gần say,
Bỗng một người mặt đỏ gay bước vào
Quát tửu bảo: “Mau mau dọn cỗ,
Để ta còn ứng mộ quân binh”.
Bị, Phi liếc trộm mà kinh,
Người đâu cao lớn in hình khủng
long,
Râu với ria lòng thòng quá rốn,
Nặng nhẽ chừng phải bốn tạ hai,
Môi son, mắt phượng, mày ngài,
Mặt như hai quả táo cài lên nhau,
Bệnh tiền sử là cao huyết áp,
Nên màu da như gấc đồ xôi.
Lưu Bị thẽ thọt mời ngồi,
Hỏi thăm gốc tích, rằng: “Tôi Vân Trường
Quê mạn ngược, họ Quan tên Vũ,
Lỡ tay phang chết cụ Trưởng làng.
Sáu năm nay phải lang thang
Thu gom đậu phụ chùa, làng đôi
nơi.
Nghe chiêu binh nên tôi ứng mộ
Cốt mai này có chỗ bao ăn…”
Trương Phi nghe nói phục lăn,
Lại thêm nảy ý xuất thần con buôn:
“Bị, rõ cán bộ nguồn Hoàng tộc
Không kết thân thật ngốc hơn trâu.
Trăm năm trong cõi người Tầu
Đầu cơ gì lợi như đầu cơ vua?”
Bèn gọi tiếp nem chua, giò nạc,
Uống tưng bừng bàn bạc thêm hăng.
Vân Trường mặt đỏ phừng phừng,
Lưu Bị nhảy nhót lung tung gầm bàn.
Riêng Trương Phi, mặt càng đen kịt,
Say hay không ai biết được đâu,
Gạ rằng: “Nhà mỗ phía sau
Có vườn đào đẹp hãy mau cùng về.
Mổ gà lợn trâu dê nhậu tiếp,
Rồi cùng nhau ta kết đệ huynh”
Lưu Bị lập tức đồng tình
Lại còn bày mẹo phân bình anh em:
“ Sẵn cây đào cao trên tám
thước
Ba đứa mình mở cuộc chạy thi,
Chẳng cần tranh giải nhất nhì
Đứa nào lên ngọn trước thì làm
anh”.
Phi với Vũ tán thành nhanh chóng,
Huýt tiếng còi là phóng như bay.
Vũ đà túm được thân cây,
Bị còn ì ạch ôm ngay gốc đào.
Phi đánh võng thế nào chẳng biết,
Hay là say ngủ tiệt mất rồi?
Nhác trông lên ngọn, Phà ôi!
Vắt vẻo Phi ngồi phơi cái... tô
hô.
Bị những tưởng kí lô mình
nhẹ,
Hơn bọn kia thì sẽ chạy nhanh,
Ngờ đâu mẹo vặt bất thành.
Thua nhưng vẫn muốn làm anh hai
thằng.
Bèn giở giọng lằng nhằng cãi cố:
“ Hơn người đâu ở chỗ chạy
thi,
Ngọn đào, mặc xác thằng Phi,
Gốc sinh trước ngọn, tao thì làm
anh”
Phi lộn ruột nhưng đành chịu nhịn,
Dẫu làm em cũng tiếng Hoàng thân.
Vũ thì chẳng chút băn khoăn,
(Đằng nào bố cũng là thằng Nhị
ca!)
...
Bèn thịt một con gà trống thiến,
Đốt nắm rơm khấn nguyện tứ tung,
Nguyện rằng:
“Anh em tôi chẳng sinh cùng,
Nhưng nay xin được chết chung một
ngày.
Nguyện Hoàng thiên lòng này soi
xét,
Ai sai ngoa trời giết bỏ bà”.
Khấn rồi tôn Bị đại ca,
Thứ hai Quan Vũ, út là Trương Phi
…
Truyện Tam quốc khởi đi từ đấy,
Lời thề kia nào thấy ứng linh.
Quan Vũ lâm nạn Mạch Thành,
Lưu Bị chẳng vội khởi binh báo
thù.
Nghĩa Vườn đào kể như xí xóa,
Khi Vân Trường hồn đã quy tiên,
Trương Phi nốc rượu giải phiền,
Hai năm sau
mới về miền Tiêu du.
Lưu Bị mải làm vua nhà Hán,
Chả ngu gì vội chán sự đời...
…
Ngẫm lời mà chán cho người,
Hoa đào năm ấy còn cười gió đông?.
----
Ngoại truyện:
Chuyện Tam quốc nay không nhắc lại,
Lưu, Quan, Trương ba cái hồn ma
Một hôm gặp cụ Trời già,
Đồng thanh khiếu nại, hỏi là tại
sao?
Trời tủm tỉm, rằng: Tao
đếch biết,
Nhưng các anh muốn chết cùng nhau,
Thì nào có khó gì đâu,
Gú gồ (google) Yên Bái mà đầu thai chung!
***
Một hôm nghe một tiếng đùng,
Ba trang hào kiệt chết cùng một
hôm.
thơ rất hay
Trả lờiXóa