“Lập phò” thôi đã toi rồi,
Rót ly trà nóng ngậm ngùi lòng ta...
Rót ly trà nóng ngậm ngùi lòng ta...
***
Nhớ cái lúc “quê choa” ngày trước,
Thời gian lao cùng các “Bạn văn”
Sum vầy chung cảnh khó khăn,
Mà sao cái nghĩa cái tình đầy vơi?
Cũng có lúc chơi nơi dặm khách,
Xu hào reo róc rách túi quần;
Cùng nhau tầng gác ghếch chân,
Chén anh chén chú bội phần say sưa;
Nhớ cái lúc “quê choa” ngày trước,
Thời gian lao cùng các “Bạn văn”
Sum vầy chung cảnh khó khăn,
Mà sao cái nghĩa cái tình đầy vơi?
Cũng có lúc chơi nơi dặm khách,
Xu hào reo róc rách túi quần;
Cùng nhau tầng gác ghếch chân,
Chén anh chén chú bội phần say sưa;
Cũng có lúc buổi trưa cùng nhịn,
Chén trà suông rót tiễn bạn văn;
Có khi phê phán nhung nhăng,
Có khi bốc phét khen xằng lẫn nhau;
“Ký ức vụn” chụm đầu cùng đọc,
Dẫu còn nhiều dung tục, đời thường;
Bi hài xen lẫn yêu thương,
Buồn vui chia sẻ quê hương Ba Đồn...
Chén trà suông rót tiễn bạn văn;
Có khi phê phán nhung nhăng,
Có khi bốc phét khen xằng lẫn nhau;
“Ký ức vụn” chụm đầu cùng đọc,
Dẫu còn nhiều dung tục, đời thường;
Bi hài xen lẫn yêu thương,
Buồn vui chia sẻ quê hương Ba Đồn...
***
Kể từ lúc bị ...ồn nó ám,
Bọ đua chen theo “rận” học đòi;
Bọ đua chen theo “rận” học đòi;
Chân teo, đầu cũng teo rồi,
"Chim to chắc đéo gì đời đã
hay" (*)
Theo đuôi “rận” múa tay trong bị,
Đòi tặng hoa con khỉ Bùi Hằng;
Có khi bình loạn lăng nhăng,
Ấm a ấm ớ như thằng Việt gian;
Cũng có lúc vơ càn nói láo,
Mở miệng ra ngậm máu phun đời;
Có khi "món khắm" (*) dọn
mời,
"Thuần bọ" thì giảm, thuần giòi thì tăng;
Ai chẳng muốn công bằng, dân chủ,
Chả phải riêng mình chú bất ưng...
Việc gì phải tửng từng tưng,
Nói năng nhăng nhít như thằng thần kinh;
Sao chẳng nhớ nghĩa tình sau trước,
Chú nên người nhờ nước nhờ dân...
***
Rượu ngon thôi đãi bạn đần
Không mua là bởi cóc cần phải mua.
Câu thơ nghĩ đắn đo mà viết,
Viết đưa ai, ai thiết chi mô
Được tin chẳng nỡ hoan hô,
Thôi đành soạn lại câu thơ làm nhàm
Ai chán ngán dẫu van chẳng được,
Ta tuy thương, cũng mặc kệ ai...
Không mua là bởi cóc cần phải mua.
Câu thơ nghĩ đắn đo mà viết,
Viết đưa ai, ai thiết chi mô
Được tin chẳng nỡ hoan hô,
Thôi đành soạn lại câu thơ làm nhàm
Ai chán ngán dẫu van chẳng được,
Ta tuy thương, cũng mặc kệ ai...
***
Buồn trông “chiếu rượu” giờ đây,
Buồn trông “chiếu rượu” giờ đây,
"Nhốt đời trong kẹt" (*)… biết ngày nào ra ..
-------------
(*) Vốn là các tiêu đề của vài entry trên blog Hòa Bình.
Hi...hi... hóa ra là bạn thơ văn của bác :D
Trả lờiXóaKhông dám đâu, em còn phải học bài,
XóaChẳng qua là:
"Được tin chẳng nỡ hoan hô,
Thôi đành soạn lại câu thơ làm nhàm.."
Không dám đâu, hổng d...á...m đâu!
Bọ Lập thôi đã thôi rồi !Lẽ ra Bọ Lập nhập kho từ lâu mới phải?
Trả lờiXóaBác Lý, em xin bác bài này về blog em đấy.
Trả lờiXóabầy chó vào hùa với chủ chứ có đéo gì mà vênh vang
Trả lờiXóaKhổ thân con nặc thức đến 4h sáng sủa được mỗi một câu!
XóaHá há
Trả lờiXóaThế nhân khó biết ai khôn dại
Trả lờiXóaSự đời đâu dễ biết ngay gian
Phụng hoàng đâu chấp gì chim sẻ
Được thời chó dại đứng sủa khan !
CỐ NHÂN
Bọn chó lác được mùa sủa rân nhể! Hể hể hể...!!!!!
Trả lờiXóaVăng vẳng đâu đây chó sủa khan
Trả lờiXóaCậy người chó dại cứ sủa càn
Đả cẩu gậy vung ra một phát
Hết đời bọn chó dại sủa khan
NHÂN CỐ
Có bài này về Lập rất đúng mà không thấy bác Lý đưa vào thơ tiễn quê choa hè Cái đồ xỏ lá
Trả lờiXóaỜ ờ, vừa mới đọc lại theo đường dẫn bác chỉ. Khoái tai!
Xóa