Thứ Ba, 16 tháng 12, 2014

Một bài báo của Trần Đĩnh, viết năm 1950



Như đã chỉ ra trong bài viết Chân tướng Trần Đĩnh qua Đèn Cù (Kỳ 1), phương pháp “tác nghiệp” của “nhà báo lừng danh” Trần Đĩnh có thể tóm gọn trong mấy chữ do chính Trần Đĩnh thú nhận:
Đó là:
-         Bịa:“Không biết bầu cử cụ thể nào, tôi bịa. Nhưng bài báo đặc biệt sinh động, chân thực. Có cả cô gái Tày reo a lúi! trên đầu đẳng nhà sàn. Với tôi lúc ấy a lúi (ớ kìa) là thán ngữ đáng yêu nhất. Ai nói a lúi đều là con gái mặt hoa da ngọc”. (Chương 1 – Bài báo về bầu cử Hội đồng nhân dân xã)
-         Dựng: “Lại tôi. Tôi dựng ra một vùng chiêm trũng giáp vùng địch bị lụt, mùa màng ngập trắng, lúa sắp mọc mầm. Thì bộ đội về. Kỳ tích xuất hiện. Trắng đồng, sạch đồn”. (Chương 1 – Bài báo về tình quân dân)
-         “Pha phách thêm nếm”:  Thế là tôi viết bài khai hỏa cải cách ruộng đất theo sự pha phách thêm nếm khó lòng tránh khỏi của người cấp dưỡng đáng yêu của tổng bí thư".(Chương 5- Bài báo về Cải cách ruộng đất).
Thú thật, tôi vẫn không thể nhịn cười, khi đọc những dòng này: Không biết bầu cử cụ thể nào, tôi bịa. Nhưng bài báo đặc biệt sinh động, chân thực. Có cả cô gái Tày reo a lúi! trên đầu đẳng nhà sàn”.
Quả thật “văn hào” Trần Đĩnh thật là một quái nhân, bác vừa bảo “tôi bịa” xong, thì bác lại tự khen mình, (ngay và luôn) là “đặc biệt chân thực”.
Làm sao mà lại vừa “bịa” mà lại vừa “đặc biệt chân thực” được nhỉ? Nếu là người nào khác khen bài báo “chân thực” thì còn có lý đôi chút, vì họ không/chưa biết Trần Đĩnh “bịa”. Đằng này lại là chính Trần Đĩnh...
Hình như những người “vĩ đại” như Trần Đĩnh vẫn có cái tính “lẩn thẩn” kiểu này. Bằng chứng là anh Xuân Diện tiến xĩ mà tôi vẫn thường "khen" là Xuân Nhọ mõm cũng tương tự, khi viết log nhắn gửi người đọc rằng:
“Nhân đây, có bác nào biết, xin giới thiệu cho chúng tôi 1 cô giúp việc. Tiêu chuẩn chỉ cần nấu cơm ra cơm, cháo ra cháo, nhan sắc đủ để trông được mà không đủ để cướp chồng của Trang phu nhân nhà tôi. Nếu các bác giúp, xin cứ gửi thông tin qua comment, chúng tôi xin đa tạ. Có Osin rồi, rảnh rang đôi chút, xin nguyện cứ bloging suốt ngày để phục vụ các bác”. (Chi tiết, xem tại đây ).
Thôi, a lúi, cười thế đủ rồi, bây giờ  mời bạn đọc "thưởng thức" tài năng nhà báo Trần Đĩnh qua một bài báo của ông viết từ năm 1950.

Bài có nhan đề “Phát Diệm, Bùi Chu trong tay giặc”, đăng trên báo Sự Thật, số 127 ngày 25/1/1950. Ảnh tôi thuổng từ Thư viện báo chí của Thư viện quốc gia. (nguồn đây)



--------------------

17 nhận xét:

  1. Bác Lý đang "tiệm cận" nhà báo rồi đấy ! Nên đọc tư liệu gốc như thế này, cảm tạ bác !

    Nếu nhà báo cho biết bài kí tên Hoàng X. đăng ở đâu, hoặc bác Lý tầm ra, thì sẽ thú hơn nữa đấy.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. "Nhà báo" gì tôi, mà cũng "tiệm cận" rồi, xưa nay toàn "báo nhà" không hà, hehe!

      Về bài báo ký tên Hoàng X. đăng ở đâu, nói về cái gì có lẽ đến cụ Đĩnh cũng chịu chứ còn nói gì đến tôi.

      Xóa
    2. CỐ NHÂN
      Ủa ! Chó dại Thiên Lỳ vẫn cứ sủa khan à ?
      Ô KÌA! CHÓ DẠI ĐỨNG SỦA KHAN
      SỦA HOÀI, SỦA MÃI, TIẾNG ĐÃ KHÀN
      MÒN HƠI KIỆT SỨC NẰM GỤC CHẾT
      XÁC VỨT VỆ ĐƯỜNG, CHẲNG KẺ THAN

      Xóa
  2. Nên bổ sung bài viết này vào Phụ lục trong cuốn sách “Đèn Cù” của Trần Đĩnh để thiên hạ càng hiểu hơn về con người của hắn.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Bác Hiền Lê thật khéo mơ mộng về sự lương thiện của các nhà rân trủ, hehehe!

      Bác cứ tưởng tượng, giả sử có gửi bài này, đến "Con thuyền chuyên chở sự thực" là blog Quechoa (như Lập phò tuyên bố), liệu nó có được đăng lên?

      Không đời nào.

      Cái gọi là "sự thực" của họ thật ra chỉ có một phía, trong trường hợp "Đèn cù" thì ví dụ, đó là bài "Đèn cù soi tỏ u mê" của Hà Văn Thịnh (đăng trên quê choa). Họ đâu cần biết đến cái "sự thực" là Trần Đĩnh đã "bịa, dựng và pha phách thêm nếm" thế nào trong Đèn Cù. Họ chỉ cần có người ném đá vào thể chế để họ vỗ tay mà thôi.

      Xóa
    2. CỐ NHÂN
      Ủa ! Chó dại Thiên Lỳ vẫn cứ sủa khan à ?
      Ô KÌA! CHÓ DẠI ĐỨNG SỦA KHAN
      SỦA HOÀI, SỦA MÃI, TIẾNG ĐÃ KHÀN
      MÒN HƠI KIỆT SỨC NẰM GỤC CHẾT
      XÁC VỨT VỆ ĐƯỜNG, CHẲNG KẺ THAN

      Xóa
  3. Chú Giao kia có vẻ dạy đời nhỉ, chú Giao viết thì chả ra hồn, được mỗi cái là có tư liệu.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. nặc lo kê zép lê hóng nhớ đã nặc còn coi to ồn

      Xóa
    2. Ấy hai bác nặc sao lại thế? Bác Giao (và một số bác khác) có tư liệu là OK rồi, tôi vẫn hay dùng ké.

      Xóa
    3. CỐ NHÂN
      Ủa ! Chó dại Thiên Lỳ vẫn cứ sủa khan à ?
      Ô KÌA! CHÓ DẠI ĐỨNG SỦA KHAN
      SỦA HOÀI, SỦA MÃI, TIẾNG ĐÃ KHÀN
      MÒN HƠI KIỆT SỨC NẰM GỤC CHẾT
      XÁC VỨT VỆ ĐƯỜNG, CHẲNG KẺ THAN

      Xóa
  4. Hình như bạn Nặc danh16:48 đã hiểu sai ý comment của bác Giao rồi! Theo tui, vế thứ nhất, bác Giao đang tán dương chứ không phải dạy đời bác Lý! Vế tiếp theo, bác Giao tự nhủ là nếu có tài liệu gốc để tìm hiểu như thế này là quá tốt (cho tất cả). Bác Giao còn cảm tạ bác Lý kia mà! Và câu cuối, hình như bác Giao mong bác Lý nếu được thì cho biết tờ báo có nhan đề gì, số mấy, và trang mấy. Già nghĩ vậy không biết có đúng không?

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Già nghĩ như vậy là đúng được phần trên. Còn phần dưới, tờ báo (bài báo) có nhan đề gì, số mấy ... thì đã có cả trên entry rồi.

      Xóa
    2. CỐ NHÂN
      Ủa ! Chó dại Thiên Lỳ vẫn cứ sủa khan à ?
      Ô KÌA! CHÓ DẠI ĐỨNG SỦA KHAN
      SỦA HOÀI, SỦA MÃI, TIẾNG ĐÃ KHÀN
      MÒN HƠI KIỆT SỨC NẰM GỤC CHẾT
      XÁC VẤT VỆ ĐƯỜNG, CHẲNG KẺ THAN

      Xóa
  5. Sao Bác Lý "nhẫn" thế cứ để tay RÚT HẦM CẦU- CỔ NHÂN cứ đi dán tùm lum zây?

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Tôi chả "nhẫn" lắm đâu, nhưng cháu nó đang tập tành mần thơ, cứ để đấy, lúc nào muốn xóa thì xóa.

      Và lại cũng đang muốn "chăm sóc" các "mầm non rân trủ" kiểu này, cho mau nhớn.

      Xóa