Entry này trả lời câu hỏi: Tại sao mình
đọc sách cụ Nguyễn Hiến Lê không "vào"?
--------------------------------
Trong bốn cụ này mình cực kỳ hâm mộ cụ có râu. |
Cụ Nguyễn Hiến Lê là một tên tuổi lớn
trong giới học giả miền Nam, chuyên về biên khảo và dịch thuật, được
nhiều người trong giới cầm bút đánh giá cao cả về nhân cách lẫn học
thuật.
Nhiều anh chị, vốn là dân sinh viên, học
sinh Sài Gòn cũ gọi cụ là “bậc
thầy của bậc thầy”. Chưa nói đến các tác phẩm “học thuật” rất kén
người đọc, chỉ riêng những cuốn thuộc loại “học làm người” của
cụ đã trở thành sách “gối đầu giường” với vài thế hệ. Nhất là vào cái hồi
mà dòng chảy văn chương Saigon đua nhau nói đến những "hiện sinh", "siêu hình học", những "hố thẳm", "nôn mửa" và "lạc loài" thì Nguyễn Hiến Lê
“độc lưu”, cung cấp cho tuổi trẻ những kiến thức để giải quyết các vấn đề cụ
thể và thực tiễn qua bộ sách này.
Mình từng vài lần bị các anh chị ấy mắng vì cái tội bạo miệng xét nét cụ Lê. Kể ra
thì cũng tại mình hay hồ đồ phang ngang. Những lúc ấy, xin nhận khuyết điểm, và tự
phạt một ly.
Nhưng thú thật, khẩu
phục mà lòng vẫn chưa thông, nên hôm nay tự
nguyện xin thêm vài ly nữa hehe.
Sách của cụ Nguyễn Hiến Lê xuất bản cũ
mới khoảng hơn trăm cuốn, mình chỉ mua được chừng chục cuốn gì đó, thỉnh
thoảng lôi ra ngắm nghía. Chỉ vậy thôi, chứ đọc không vào, cứ được độ mươi trang
là bỏ. Ra hiệu sách đọc lướt, cũng không vào.
Nghĩ mãi, không hiểu ra sao.
Từ khoảng 1976, mình đã được tiếp cận với
một số sách truyện miền Nam do các anh lớn cùng lớp (bộ đội gửi
học) thỉnh thoảng cho mượn. Đa phần là những cuốn truyện chưởng nhàu
nát, mất đầu mất đuôi. Hồi ấy chưa hiểu lắm về thể loại “võ
hiệp kỳ tình Trung hoa dân quốc” này, lại đọc lẻ, thiếu hệ
thống, đọc trước quên sau nên không đánh giá cao, cho là loại "văn
hóa đồi trụy", nói phét một tấc đến giời. Mãi cả chục năm sau
mới ngộ ra, trong cái đống “một tấc đến giời” ấy có
hàm chứa từ những triết lý sâu xa, những kiến thức về lịch sử, tôn
giáo, y học, võ thuật, cho đến phong tục, tập quán, văn hóa Trung Hoa
thời trước.
Một hôm anh Minh cho mượn cuốn Đắc
nhân tâm. Cuốn này còn nguyên, không mất trang nào, lại thấy được
bọc bìa nilon hẳn hoi. Anh Minh thì thào thì thào bảo đây là cuốn
gối đầu giường của đám học sinh sinh viên miền Nam, quý lắm, quý lắm
ông ạ. À thì ra ông anh cũng quý thằng em lắm, giờ mới cho mượn đây.
Mà không quý sao được, sách từng in mấy
chục triệu bản, bán chạy nhất nước Mỹ trong nhiều năm liền kia mà?
Chúi mũi đọc lướt được chừng hai ba chương
thì bỏ dở, đọc không còn thấy hứng thú nữa. Vì nội dung loanh quanh lẩn quẩn mỗi chuyện làm sao để gây được thiện cảm với thiên hạ. Để làm gì? Cái đích
cuối cùng, là nhờ vậy mà ông Tom sẽ bán được mớ hàng tồn
này hay ông Jery đã bán được món kia với giá cao hơn kẻ khác.
Chán như con gián.
Vậy là ngay từ đầu, cuốn Đắc Nhân
Tâm dù được gọi là “cẩm nang gây thiện cảm” lại
khiến mình không có thiện cảm với chính nó. Như
người ăn cơm nhai phải cục sạn, răng ê mất rồi chăng?
Sau này đọc hồi ký Nguyễn Hiến Lê lại
biết chính cụ cũng nhận định rằng cuốn sách này “hơi có tính cách
vị lợi”. Và vì thế cụ không muốn tái bản Đắc Nhân Tâm,
mặc dù sách bán vẫn rất chạy, kể cả sau giải phóng.
Nhưng Đắc Nhân Tâm là cuốn
sách dạy về lối sống, loại sách “học làm người”, có tính phổ
thông, viết cho đối tượng đọc chủ yếu là thanh thiếu niên. Ta không
thể đòi hỏi tính “học thuật” ở đó.
Thế còn với sách gọi là “học thuật” của cụ Lê
thì sao?
Khi đất nước còn chưa thống nhất, giáo sư
Đào Duy Anh đã đánh giá bộ Đại cương văn học sử Trung Quốc của
Nguyễn Hiến Lê (viết chung với Giản Chi) là "tác phẩm trội nhất
từ trước tới nay trong loại của nó". Sau Giải phóng, một trong những học giả phía Nam đầu tiên mà cụ
Đào ghé thăm là cụ Nguyễn. Rồi nhiều lần, mỗi khi cụ Đào từ Bắc vào đều đón xe ôm hay xích lô đến tận nhà chuyện
trò cùng cụ Nguyễn. Đủ biết uy tín cụ Nguyễn và mối tương giao giữa
hai nhà học thuật này đáng trân trọng đến chừng nào.
Vậy mà mình chê . Vì từng chơi
dại, mua cùng lúc hai cuốn Nam Hoa kinh, một cuốn do cụ Lê biên
khảo (Trang tử – Nam Hoa kinh) và một cuốn do Nhượng
Tống dịch (Nam Hoa kinh).
Lại trót đọc bản Nhượng Tống trước, vì
nó mỏng(!). Đọc bản của Nhượng Tống rồi thì đâm ra “mất hứng” với
bản của cụ Lê, như vừa được xơi một món quá ngon, ngay sau đó lại
“bị” ăn tiếp vẫn món đó, nhưng do một đầu bếp khác, dẫu không
hẳn là kém tài, chế biến.
Nhưng cũng phải rào trước rằng, khen chê một món “ngon” hay không đều có tính chủ quan, kiểu như Tây ăn mắm.
“Ngon” hay “không ngon”, ngoài do tay nghề hay dở của đầu bếp còn do
cái “khiếu ẩm thực” của người thưởng thức có "hạp" hay không, nói văn vẻ thì là còn
tùy thuộc vào năng lực tiếp cận của người đọc. Với mình thì bản
Nam Hoa kinh do Nhượng Tống dịch là “ngon” nhất trần
đời rồi, còn ai yêu thích các bản khác (Nguyễn Tôn Nhan, Nguyễn Hiến
Lê, Nguyễn Duy Cần...), xin tùy hỉ.
Là vì bản dịch của Nhượng Tống giữ được
cái âm điệu của cổ văn đồng thời bám sát nguyên văn chữ nghĩa tù mù mờ ảo của Nam Hoa kinh. Nó thôi thúc người đọc phải tự khám phá, nhờ thế người
đọc cứ việc tự do cảm nhận, xét đoán, mặc tình thả bộ Sài
Gòn Chợ Lớn rong chơi, đi lên đi xuống đã đời du côn (Tiêu
diêu du) hay đo lọ nước mắm đếm củ dưa hành (Tề
vật luận) cùng hiền nhân Trang tử.
Bản Nguyễn Hiến Lê, nguyên liệu chính đương
nhiên vẫn là như vậy, nhưng lại được gia vị thêm vào nhiều thứ. Nào
là giới thiệu tác giả tác phẩm, nhận định, so sánh, đánh giá ưu,
nhược điểm, bình chú, luận giải, cách dịch... Phần dịch thuật Trang
tử lại dụng lối văn hiện đại, là
văn Tây. Tuy có dễ đọc, dễ hiểu thật đấy nhưng lại làm át đi hương
vị đặc sắc của món chính, món thiết yếu, là cái tư tưởng, cái hồn
cốt đạo “vô vi” của cổ nhân.
Ấy thế mà ngay từ đầu, chính cụ Lê lại
hướng dẫn cách đọc: Khi đọc Trang tử phải “tạm bỏ tinh thần lí
luận của ta đi, rán dùng trực giác để tìm hiểu Trang, nhời Trang khuyên khi
tìm hiểu đạo, phải bỏ thành kiến của ta đi, dùng ngay lời của Trang mà giảng
Trang”. (Trích cuốn Trang tử – Nam Hoa kinh).
Tưởng người đọc, nếu thực sự muốn
bỏ lý luận, dùng trực giác để tìm hiểu Trang như cụ Lê dạy
thì nên đọc bản của Nhượng Tống mới phải. Đúng ra thì bản
dịch Nam Hoa kinh của Nhượng Tống là để dành cho những
người thích cảm, còn sách Trang Tử – Nam Hoa kinh của
cụ Lê thì hữu ích cho những ai thích luận.
Mình thuộc dạng thích đùa.
Thành ra với mình, món ăn của cụ Lê dọn ra tuy có tên trong menu là “Trang
Tử – Nam Hoa kinh” thật đấy, nhưng nếm vào thì đã thành “Nguyễn
Hiến Lê – Nam Hoa kinh” mất
rồi. Ông Trang tử Tiêu diêu du, cụ Nguyễn Hiến Lê thế chỗ.
Đọc hai cuốn này, thì thấy nổi bật lên ở
cụ một tấm gương tự học, đức kiên nhẫn và khiêm nhường, tinh thần làm
việc miệt mài mà lại cẩn trọng, sự tôn trọng khách quan và thái độ nhân
bản. Trên hết, là nhân cách của một bậc trí thức thứ thiệt.
Nhưng, vẫn lại nuốt
thêm một cục tức nữa khi đọc Hồi ký. Cái tức này có thể là do mình quá săm soi xét nét nhưng sự khắt khe ấy chắc chắn xuất
phát lòng tôn kính đối với cụ Lê mà ra, vì thế nó chưa hẳn đã là của riêng mình.
Mình cứ ấm ức mãi ở cái chỗ sao trong hồi ký,
cụ cứ nhắc đi nhắc lại hơi
bị nhiều về cái giải
thưởng mà cụ đã từ chối phắt từ đời tám hoánh (nay lại còn tỉ
mẩn quy ra tiền, ở thời điểm hồi ký)?
Khi xưa, cụ đã coi đó
là thứ phù phiếm rồi kia mà, giờ còn so đo đong đếm làm gì?
Hay là bởi cụ khi từ
chối giải thưởng là đã quyết chí Tiêu
diêu du rồi, nhưng về già
vẫn chưa thể quên Tề vật
luận?
Cái tội bỡn cợt láo toét với các bậc thầy, trước sau cũng bị chửi. Và đáng bị chửi. Thôi thì các bác đưa cả chai đây. Để em tự xử.
-------
TB: Tít bài (Để tôi tự xử) được gợi ý từ tên sách "Để tôi đọc lại" của cụ Nguyễn.
Lâu lắm rồi tôi cũng không đọc Nguyễn Hiến Lê nữa bác Lí ơi.
Trả lờiXóaBài này của bác rất chân tình với cụ, tôi xin về bên tôi, nhé bác.
Vậng, bác Giao cứ tự tiện. Tôi vì vừa đi "du lãng" (chữ "thuổng" từ bác) hơn tuần nên chậm trả lời.
XóaCụ Nguyễn viết hồi ký so đo cái giải thưởng vì lúc đó cụ đã nghèo khổ quá nên phải so đo thôi. Cái đói có chừa ai đâu. Viết mà không nhìn đến hoàn cảnh, không học văn học sử thì... chỉ đến thế mà thôi. Ba chén nữa đi!!!!
Trả lờiXóaBác Nặc này định khen hóa ra thành chê cụ Nguyễn.
XóaĐời tôi đọc các thể loại best seller có lẽ cũng thuộc loại nhiều, nhưng cuốn Đắc Nhân Tâm của Nguyễn Hiến Lê là nhớ đời nhất. Hồi đó mới vào học cấp ba, ông thầy chủ nhiệm vốn là giáo sư thuộc hàng đầu ngành ở Việt Nam nói chúng mày phải đọc quyển ấy mới nên người. Thế là cái thằng tôi phải mò ra hàng sách cũ mua với giá cắt cổ. Đọc một mạch xong đem khoe ầm ĩ, bà già vốn ít học nhưng từng trải ở đời bảo đưa sách bà xem, xem xong bà già nói, tao đúng là sai lầm, mất tiền cho mày học trường danh giá cuối cùng để đọc ba cái sách tào lao không. Sau này thấy bà già nói đúng phóc, he he he.
Trả lờiXóaBác còn kiên nhẫn đọc hết là giỏi đấy. Tôi đọc được ít trang, mất hứng, lại quay về với "chưởng". Nhưng phải nói là sách này bán chạy lắm, bây giờ vẫn còn hai ba chỗ cùng xuất bản và kiện cáo nhau về bản quyền (Nguyễn Q Thắng và Cà phê Trung nguyên thì phải).
Xóa