SÁNG BẠCH
(Thơ của Lý Đạo Thi, dán cột điện từ
1995)
-----------
Những
gương mặt người
Quen mà
không quen
Sương nén
trong veo từng giọt cà phê muôn đời đen nhánh
Câm nín
tiếng chim, khua vỡ buổi sáng lạnh
Gõ thức
mặt trời
Em một
mình ngồi khuấy
Loãng
thời gian
Buổi
sáng ôm anh nắng nói lời mê ngủ
Nỗi nhớ quàng
quanh chiếc bàn nhỏ
Gió chối từ, se
lạnh quanh gối chăn bỏ ngỏ
Bản giao
hưởng phảng phất blues jazz đêm qua còn lẩn khuất phím dương cầm
Người thiên
di vội quên cung bậc cuối cùng
Ai hờ
hững xéo lên lá cỏ?
Nửa vời
nụ hôn không cửa trái tim
Buổi
sáng điềm tĩnh ngồi một mình chờ gió
Những nụ
cười lạ như không quen
Lục lọi
trí nhớ hình nhân đêm
Em đậm
đặc với nắng thu mưa hạ
Lòng
bàng hoàng tàn đông nuối tiếc níu vạt áo xuân
Quấn
quýt trùng căng kén ngà tơ lạ
Nuốt vào
chầm chậm như loài lông vũ
Vừa bay
vừa thảng thốt âm u
Buồn
ngại ngần níu vạt ngu ngơ
Đã chậm
mất nhau nửa cùng mùa cuối
Khói
thuốc cay và cà phê đắng
Bão giông
qua lạc nhịp nửa đời
Buổi
sáng ngồi một mình
Buổi
sáng mỵ tình
Cơn đau da
lươn lên men vân gốm
Thơ quen
Người lạ
Uống
Nốc
Cạn kiệt
Một tứ
thơ
Chôm!
nói theo cách của bác Tạo thì em nghĩ bác vừa nâng cấp bài của PHT lên một tầng nấc cao hơn, trong đó từ đắt nhất là từ "Chôm", chỉ cần thêm một từ thôi mà bài thơ đã trở nên lung linh và ý nghĩa biết dường nào
Trả lờiXóaBác nghĩ "oan" cho em rồi. Em "nâng cấp" từ cả hai bài của cả hai chị họ Phan (Thường Đoan và Huyền Thư) đấy ạ (bác chỉ nhắc đến 1 chị). Công thức "sáng tạo" để bài thơ trở nên lung linh và ý nghĩa biết dường nào là thế này ạ: Buổi sáng + Bạch lộ = Sáng bạch
Trả lờiXóa