-----------
Hỡi ôi!
Sóng nước lao xao,
Sóng nước lao xao,
Lộc vừng bối rối,
Đền Ngọc Sơn gió bấc đìu hiu,
Cầu Thê Húc thoảng mùi thôi thối,
Tưởng đâu từ nơi đống rác, quân vô lương đổ trộm xuống
hồ?
(Thôi thì
Kêu bằng ông cũng lắm kẻ la,
Gọi bằng cụ hẳn không phải lối,
Mặc kệ họ la,
Cứ “ông” tôi gọi)
...
Nhớ linh
xưa
Giống hiếm nòi khan,
Con dòng cháu dõi,
Cùng Ếch, Nhái, Thằn lằn -
chính danh bò sát lưỡng cư,
Với Rồng, Phượng, Kỳ Lân - góp mặt
tứ linh một hội,
Đường Tam Tạng đã
từng quịt tiền đò,
Thần Kim Quy vốn là ông tổ nội.
Còn nhỏ ông chạy đua với Thỏ, nhờ
mưu cao nên về đích trước tiên,
Lớn lên ông làm bạn với Sên, nết
cẩn trọng chả bao giờ thèm vội!
Tính ưa đồng trũng ao hồ,
Chẳng chịu phồn hoa đô hội,
Ông quê ở chốn Lam Kinh,
Vua vác ông ra Hà Nội.
Ông uống phải nước Hồ Gươm,
Ông ăn cả gươm Lê Lợi.
Mà ông to phải cỡ mét ba,
Và ông nặng đến hơn tạ rưỡi.
Ông ốm đâu có một đôi lần,
Rồi thọ đến hơn ba trăm tuổi,
Tính ông kiên định, cắn rồi thì ngậm mãi không buông,
Miệng ông thép gang, muốn nhả ắt phải chờ sấm dội.
Hành tung ông khi chìm khi nổi, dân ghi nhận rất mực thất
thường,
Công trạng ông lúc thụt lúc thò, sử chép lại bỗng thành
chói lọi.
Thương
ôi!
Bao nhiêu năm, hồ nọ thỏa thích
rong chơi
Chợt một chiều, xác kia lềnh
phềnh sóng nổi
Lá úa trên cao rụng đầy
Ba ba cũng đành chết đuối!
Tiến sĩ, giáo sư tranh luận búa
xua,
Kền kền, lá cải đưa tin ỏm tỏi,
Quân thối mồm đã được dịp phán
nhăng,
Bọn nhọ mõm lại thừa cơ đồn
thổi
Chẳng biết rằng: Sinh Lão Bệnh Tử,
sự vốn vô thường
Cũng nhờ vậy: Xuân Hạ Thu Đông,
đời luôn đổi mới
Ôi thôi thôi!
Ruột gan kia nào ai nghĩ đến
chuyện xào hành,
Thân thế ấy đố thằng mô dám đem
rang muối!
Nay tế ông đây:
Một thúng chuối xanh,
Một giành ba rọi,
Một gói riềng nghệ mắm tôm,
Một ôm tía tô kinh giới,
Đậu phụ chín tới, bỏ chảo xào chung,
Hành tiêu lung tung, rắc lên nóng hổi.
Hồn ông thiên đình,
Xác ông hạ giới,
Ông ăn cho no,
Ông bò cho tới,
Gần thì ngay Ngọc Sơn đây, hễ muốn
tiêu bản thì tiêu?
Xa thì sang Văn Miếu đó, có
thích đội bia thì đội?
Từ từ,
Đừng vội!
-----------
Cái tuổi nó đuổi xuân đi. CỤ rùa cũng là sinh vật bình thường như chúng ta. Sống được từng đấy thời gian gắn bó với hồ gươm như vậy cũng là đủ. CHúng ta đừng quá động chạm
Trả lờiXóaô hô..a tai..đọc văn tế của ngài mà tôi thèm thịt rùa nhỏ rãi kkkk
Trả lờiXóahttp://locliec.blogspot.com/
Trả lờiXóahttp://locliec.blogspot.com/
Trả lờiXóahttp://locliec.blogspot.com/
Trả lờiXóahttp://locliec.blogspot.com/
Trả lờiXóaNhận xét này đã bị tác giả xóa.
Trả lờiXóaNhận xét này đã bị tác giả xóa.
Trả lờiXóa