Ngày 19-12-1946, Cụ Hồ viết Lời
kêu gọi toàn quốc kháng chiến. Tòan dân hưởng ứng, có súng dùng súng, có dao dùng dao. Cuộc trường kỳ kháng chiến chống
Pháp của nước Việt Nam non trẻ bắt đầu.
Ngày 8-5-1950, Hoa kỳ đứng đầu
là Truman, chính thức quyết định viện trợ cho Pháp trong chiến tranh Đông Dương.
Mỹ đã bỏ ra tổng cộng khoảng 3,5
tỷ đô la cho Pháp trong cuộc chiến này. Cụ thể,“Tài
liệu mật của Lầu Năm Góc” cho biết, tính
đến ngày 21-1-1954, Mỹ đã viện trợ cho Pháp 1.400 xe tăng và xe bọc thép, 619
máy bay, 390 tàu đổ bộ, 16.000 ôtô, 175.000 súng trường và súng máy, 2.555
triệu viên đạn..
Khi Mỹ đã trả đến 80% chi phí
của cuộc chiến, thì "Địa vị của
chúng ta đã chuyển thành địa vị của một kẻ đánh thuê đơn thuần cho Mỹ".
Không phải tôi (Thiên Lý) nói, đó chính là lời thú nhận của Henri Navarre, nguyên là Đại tướng
tổng chỉ huy quân đội Pháp ở Đông Dương.
Vì Pháp chỉ "đánh
thuê" cho Mỹ, nên ngay từ đầu có thể thấy Mỹ chính là thủ phạm gây ra chiến
tranh lâu dài ở Việt Nam. Không có cái gọi là nội chiến, chỉ có thể gọi đó là cuộc
Kháng chiến của nhân dân Việt Nam chống Mỹ cứu nước. Thậm chí giai đoạn cuối
của kháng chiến chống Pháp đã là kháng chiến chống Mỹ rồi.
Navarre viết tiếp:
"Điều
nguy hiểm nghiêm trọng nhất của viện trợ Mỹ là, về mặt chính trị, nó làm cho Mỹ
nhúng tay ngày càng sâu vào các công việc của chúng ta. Nó làm cho ảnh hưởng
của Mỹ thay thế dần ảnh hưởng của Pháp đối với các quốc gia liên kết".
"Dần
dần, họ đẩy chúng ta ra ngoài. Nhờ sức mạnh của đồng đô la, họ đã chiếm lấy vị
trí của chúng ta, nhưng dưới một hình thức dường như không thấy được. Không có
toàn quyền, công sứ, cao ủy Mỹ, nhưng có một đại sứ Mỹ, và không có một điều gì
có thể làm được nếu không được ông ta cho phép. Các dân tộc tưởng mình được tự
do, mà không thấy rằng mình đã bị tiền bạc chi phối một cách khắc nghiệt, mình
chỉ là những con rối của Mỹ”. (Sách Đông Dương hấp hối, NXB
Công an nhân dân, 2004).
Ngày 7-5-1954, Pháp đầu hàng Việt
Minh tại cứ điểm Điện Biên Phủ. Ngay sau khi Hiệp nghị Geneve được ký kết, cụ
Hồ bảo bác Giáp: "Chú đừng mừng vội, hãy chuẩn bị đánh Mỹ", tư tưởng đánh Mỹ đã có từ khi đó, Nghị
quyết 15 là chuyện sau này.
Ở miền Nam, CIA đưa Diệm, tay
sai của Mỹ lên làm Thủ tướng rồi sau đó phế truất Bảo Đại, con bài của Pháp. Ngày
26-4-1956, Pháp rút hết quân khỏi miền Nam Việt Nam.
Từ 1955 đến 1960, Mỹ nhảy vào chiếm
chỗ của Pháp, trực tiếp bỏ tiền "thuê" Diệm "chống cộng". Trong 5 năm, tổng số
viện trợ của Mỹ cho Diệm mới chỉ là khoảng 2 tỷ đô la. Mỹ ảo tưởng, cho là "rẻ"
hơn so với "thuê" Pháp, (sau này mới biết là lầm).
Vậy là tại Đông Dương, Pháp đã từng
bị Nhật "hất cẳng", nay lại bị Mỹ "đá đít" ra khỏi miền Nam
Việt Nam.
Cay không? Có chứ, không cay
sao được!
Năm 1961, khi gặp Kennedy, tướng
Pháp De Gaulle đã "trù ẻo":
"Người
Mỹ các ông, ngày hôm qua, muốn chiếm lấy chỗ của chúng tôi ở Đông Dương. Ngày
hôm nay, các ông lại bắt chước chúng tôi nhen lên một cuộc chiến tranh mà chúng
tôi đã chấm dứt. Tôi xin nói trước với các ông rằng: Mỗi bước, các ông sẽ ngập
thêm vào cái vũng lầy quân sự và chính trị không có đáy, bất kể các ông có thể
ném vào đó những tốn thất (nhân mạng) và chi tiêu (tiền của) đến thế nào”. (Hồi
ký).
Có lẽ nước Mỹ đã không nghe
những lời cảnh báo của De Gaulle. Hoặc Kennedy đã nghe nhưng bị ám sát sớm quá.
Cái gì phải đến đã đến, rạng sáng ngày 30-4-1975, Martin,
đại sứ Hoa kỳ tại Sài Gòn và những tên thủy quân lục chiến Mỹ cuối cùng leo vội
lên trực thăng, bay thẳng ra biển.
Hơn 20 năm gây chiến, Mỹ đã phải trả một cái giá không thể cao hơn, tốn hơn 160 tỷ đô la. Về nhân lực, có thời điểm Mỹ phải huy động đến 628.000
lính Mỹ tham chiến, tổn thất về nhân mạng là 58.220 lính Mỹ đã bị chết và 305.000 bị thương.
----------
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét