Bài viết này hơi
có tính cá nhân một chút, viết sau khi mình đọc được bài viết mới nhất trên Giao
blog Học tiếng Việt :
"an yên" rồi "hữu móng" (loài hữu móng).
Lẽ ra nó chỉ nên
là một comment thôi.
Đầu tiên, phải
nói là, hồi xưa mình vốn là fan hâm mộ các bài viết mang đầy tính chiến đấu của
anh Đông La và anh Hòa Bình, sau đó mới biết đến Giao Blog, là trang có tính ôn
hòa hơn.
Nhưng anh Hòa
Bình lâu rồi không còn viết blog nữa, còn trang của anh Đông La, cách đây khoảng
2 năm, và trang của bạn Giao, cách đây khoảng 1 tháng, thì cấm cửa mình. Muốn đọc,
mình phải "vượt tường lửa". Mình đoán, đó không phải là ý muốn của
hai anh (anh Hùng và bạn Giao), tuy nhiên nếu sự cấm đoán đó đến từ hai người,
mình vẫn khát khao tìm đọc.
Vẫn nhớ, khoảng
2014 và cho tới nhiều năm sau (tới khi tôi tạm ngưng viết blog, do chuyển cơ
quan, tôi có laptop nhưng lại cho một em kiến trúc sư trong cơ quan), buổi sáng nào cũng vậy,
khi tới cơ quan, tự tay pha một bình trà để uống cả ngày, sau đó, thú vui của
tôi và điều đầu tiên tôi làm trong ngày, là nhấm nháp trang của bác Đông La
Nguyễn Huy Hùng. Tới bây giờ thì càng khâm phục bác Đông La, vì những dự báo,
thậm chí là cảnh báo (tôi nghĩ là tới mức khản cả cổ rồi) của bác Đông La cách
đây nhiều năm, vẫn đã và đang là sự thực.
Giao với mình
thì qua lại thường xuyên, nhưng giờ thì cũng phải trèo tường..
Trở lại chuyện bài
viết Học tiếng Việt :
"an yên" rồi "hữu móng" (loài hữu móng) của Giao.
Chữ "an yên",
có lẽ gần đây mới xuất hiện, đầu tiên mình thấy, trên thơ của bạn học của mình.
Ban đầu mình hơi khó chịu, vốn quê gốc mình là Trường Yên hay Tràng An (Ninh
Bình) đã tồn tại trước tháng 7/1010, khi Lý Thái tổ dời đô về Đại La và đổi tên
thành Thăng Long mà.
Sau thấy nhiều
người khác cũng dùng "an yên", mình bớt "khó chịu", và mình
nghĩ (và thực ra cũng đã viết trên blog này lâu rồi, hình như bài viết Đạo văn-
Ngu gì không đạo thì phải) rằng từ ngữ là do quần chúng sáng tạo, tới một mức độ
phổ biến nào đó thì được các nhà tự điển học (tự điển hay từ điển?) "phổ cập",
tức là đưa vào từ điển. Trong bài viết ấy, mình dẫn chứng chuyện cụ Tô Hoài đưa
vào trong văn học chữ "ông thợ dìu", vốn là "sáng tạo" của
dân gian, để chỉ các ông thầy dạy khiêu vũ.
Hóa ra, việc
"an-yên", Giao blog đã bàn tới nguồn gốc nó từ năm 2013, (và mình hoàn toàn đồng ý):
"Có nghĩa là, trong tiếng Việt, từ lâu,
hiện tượng lai ghép như dưới đây là bình thường, thói quen ngôn ngữ đã như vậy
và ta không thấy có gì thắc mắc cả:
- xương cốt, máu huyết,...
- binh lính, sinh đẻ,...
- ngày sinh nhật, ngày kị nhật, đêm dạ hội,...
- đi du lịch, đi du học,...
- đề xuất ra, sản xuất ra, đề cập đến, mục
kính thấy,...
Vân vân.
2. Bởi vậy, gần đây, các từ mới xuất hiện,
như "an yên" (đã "an" rồi lại còn "yên") thì cũng
là bình thường ! Ngôn ngữ nó là vậy !
Rồi những từ lạ lẫm hơn, như "hữu
móng" (không là "có móng"), thì cũng là bình thường ! Ngôn ngữ
nó là vậy !
Chữ "an yên" là biểu hiện một trạng
thái "an yên" ! Một trạng thái mang hơi thở thời đại của đầu thế kỉ 21
! Phải là "an yên" mới thấy an yên thật, nó không giống với
"bình an" đã có trong tiếng Việt".
Nhưng chữ
"hữu móng" thì mình mới thấy lần đầu tiên.
Giao giải thích
thêm được không (comment dưới bài viết này cũng được), sao lại bảo là "trạng
thái hữu móng"?
Hay là Giao nói giỡn,
mà anh già này chưa hiểu?
(Như mình đã
nói, đây nên là một comment, nhưng vào trang của Giao không được).
-----------
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét