Thứ Tư, 20 tháng 3, 2019

Tổng Tư lệnh quân đội Nhật "giảng bài" cho Trần Trọng Kim, ngày 13-5-1945





------------
Ngày 11-3-1945, Triều đình Huế công bố bản“Tuyên cáo Độc Lập”. Có điều, một văn kiện tối cao, cực kỳ quan trọng, liên quan đến vận mệnh cả một quốc gia này lại do một người Nhật, là Đại sứ Yokoyama Masayuki viết sẵn. Hoàng đế và Lục vị đại thần An Nam chỉ có 15 phút để… vừa ký và vừa run. (Xem ghi chép của Nhà báo Phan Kỳ Nam tại đây).
Nhưng chưa đầy hai tháng sau, ngày 9-5-1945, Đức đầu hàng Đồng Minh. Lúc này, nhà nước Quân chủ Nhật – chẳng khác gì đám bèo Tây để mớ bọt nội các Trần Trọng Kim bám vào - cũng lâm vào nguy cơ rã đám giữa dòng xoáy thời cuộc. Vậy là “nền độc lập ăn theo” của Trần Trọng Kim (và cũng là của một vài nhà rân chủ củ chuối ngày nay) cũng theo đó đếm từng ngày... chờ giờ báo tử.
Trong bối cảnh ấy, ngày 13-5-1945, Tổng-tư-lệnh quân đội Nhật-bản tại Đông-dương là tướng Tsuchihashi Yuitsu có một cuộc hội kiến với triều đình Huế tại điện Cần Chính.
Tại đây, Tướng Tsuchihashi Yuitsu đã đọc một bài diễn văn trước Bảo Đại và toàn thể Nội các Trần Trọng Kim. Bài phát biểu này đã được các báo tiếng Việt lúc ấy đăng lại vào ngày 18-5-1945.
Để góp phần tìm hiểu người Nhật đòi hỏi những gì ở Nội các Trần Trọng Kim vào thời điểm chỉ hai tháng sau khi ban phát món quà “độc lập bánh vẽ”, kèm khuyến mãi là nạn đói khủng khiếp đã làm chết hàng triệu người dân Việt, xin chép lại nguyên văn “bài giảng” của Tướng Tsuchihashi Yuitsu đối với Bảo Đại và nội các Trần Trọng Kim, trích từ  sách Lịch-sử Độc lập và Nội-các đầu tiên Viet Nam do tác giả Nguyễn Duy Phương - Việt Đông xuất bản cục phát hành vào thời điểm ấy:
Kính tâu Hoàng-thượng,
Nước Nhật-bản chúng tôi đương phải đối phó với một tình thế cực kỳ nghiêm-trọng chưa từng có trong quãng lịch-sử vẻ vang 2600 năm nay.
Hiện chúng tôi đã tới đầu một con đường rẽ nó đi tới hai đích và tùy theo số lực-lượng chiến-đấu đem xuất dụng, chúng tôi sẽ phải một là thắng trận, hai là bại trận.
Lực-lượng chiến đấu ấy là những gì? Trước hết là thực-lực của toàn-quốc chúng tôi, và sau nữa là sức hợp-tác của tất cả các nước trong Đông-á cùng chung số phận với Nhật vẫn muốn cho Nhật lấy phần toàn thắng.
Chắc Hoàng-thượng cũng thấu rõ ràng nếu Nhật bại trận thì toàn khu Đông-Á chẳng những không mong được thái-bình, thịnh-vượng và hạnh-phúc, mà trái lại còn lo sẽ gặp phải một cuộc đời khốn khổ hơn trước dưới quyền áp bức tàn khốc của người Âu Mỹ.
Sự hợp tác đó của các dân-tộc có thể xét theo hai quan-niệm, một là hợp tác tự-động hai là hợp-tác thụ-động.
Hợp-tác tự-động là các nước phải đem tất cả lực lượng ra giúp Nhật một cách hoạt-động để đánh bại kẻ thù chung.
Hợp-tác thụ-đông là các nước ấy phải nhất nhất không làm điều gì có thể cản trở hay giảm sức hoạt-động  của các cơ-quan Nhật.
Nay ta hãy đem áp dụng nguyên-tắc trên cho Đông-dương. Nhân danh là Tổng-tư-lệnh quân đội Nhật ở xứ này, chúng tôi phải thi-hành các phương-sách để tăng lực-lượng cho các cơ quan phòng thủ trong xứ, chúng tôi phải dự mưu dùng binh.
Nếu các việc dự bị ấy không kịp thời, thì chúng tôi lỗi với nhiệm vụ. Chúng tôi cần phải có Việt-nam đế-quốc tận tâm hợp tác về phương diện tinh thần cũng như về phương diện vật chất, để cho sứ mệnh của chúng tôi được thực hiện một cách hoàn hảo. Điều kiện thứ nhất để thực hành sự hợp tác ấy là người Việt-nam hiểu rõ ý của nước Nhật thành ra góp sức với chúng tôi. Sự thành tâm ấy sẽ làm gốc cho cuộc hợp tác chặt chẽ về phương diện thực tế! Về phương diện này, nay mai chúng tôi sẽ dễ dãi với Nội-các mới vài điều yêu cầu nhiều (sic) như: phải tiếp tục làm những con đường quân dụng đã khởi công trong năm 1945, phải giữ nguyên các thuế khóa cần thiết để có tiền mà thi hành mọi việc. Vả lại tôi rất có ý làm sao cho nền trật-tự xã-hội khôi phục được, khả dĩ nhân dân trong toàn sứ (xứ) đều được yên tâm hợp tác với quân đội Nhật. Mục đích cốt yếu của chính sách chúng tôi là để tránh khỏi những sự nao lòng có phương hại đến cuộc trị-an. Bởi vậy tôi muốn rằng về mặt chính trị và hành chính, sự cải cách chỉ ở trong phạm vi tôi cần thiết đối với sự sắp đặt chiến lược. Chính vì đế-quốc tôi chuyên tâm lo việc binh bị nên tôi mong sao cho trong vấn đề hành chính, tôi phải bàn đến ít chừng nào hay chừng nấy.
Nếu Hoàng-thượng nhận rõ nguyên tắc tôi đương theo này, thì cái thái độ mà chính-phủ Việt-nam theo sẽ hiện rõ ràng trước mặt ngài: cái thái độ của một người bạn chân thành, một mặt chịu hy-sinh để giúp đỡ chúng tôi và một mặt không làm điều gì trở ngại cho chúng tôi.
Chúng tôi mong Hoàng-triều Chính-phủ sẽ mau tay cải tổ thế-hệ chính-trị trong nước để các dự án về chiến lược của chúng tôi có thể thực hành được dễ dàng.
Chúng tôi không khi nào nghĩ đến việc tham danh, dự vào chính sách nội-trị của nước Việt-nam độc-lập, nếu chính sách ấy không trở ngại cho các kế hoạch hành binh của quân đội Nhật.
Chúng tôi hiểu rõ nguyện vọng và cả các điều dự-trù của Hoàng-thượng để sau này kiết thiết lại nền độc-lập của nước Việt-nam. Chúng tôi cũng hết sức giúp vào việc củng cố nền độc-lập cho quý quốc, song nếu nước Nhật không được phần toàn thắng thì các nước ở Đại Đông-Á còn gì nữa? Trong trường hợp đó, tương lai Việt-nam sẽ ra thế nào? Trên kia tôi đã trả lời câu dự đoán bi quan ấy rồi. Tôi xin nhắc lại một lần nữa: Nước Nhật hiện đương ở một thời kỳ nghiêm trọng. Thời kỳ ấy sẽ định đoạt tương lai không những của nước Nhật nhưng của cả khu Đại Đông-Á.
Tâu Hoàng-thượng.
Nếu Ngài hiểu cho tình thế ấy và Chính-phủ ngài muốn hành động vì những ý nghĩa đã kể trên, thì tôi chắc chắn rằng toàn thể dân tộc Việt-nam sẽ chịu hy sinh để giữ lấy phần toàn thắng cho nước Nhật và như vậy cùng là đã giữ được thịnh vượng, hạnh phúc cho người Việt và lại bảo vệ được cả một tương lai rực rỡ cho toàn khu Đông-Á.”
--------
Ảnh chụp tư liệu, bổ túc ngày 25-3-2019: 




Thứ Hai, 4 tháng 3, 2019

Thông não cho đám bách cẩu chầu phân chúng mài...





-----------------

Nhân dịp Tổng thống Hoa Kỳ sang Việt Nam dự họp, trò hề thỉnh nguyện thư cũ rích lại được đám cẩu nô rân trủ dấm dúi soạn lại.
Lần này bọn bỏn biết thân phận tôi đòi đê tiện, không dám sủa cắn gấu quần ông chủ như những lần trước, mà chỉ khẩn khoản nâng bi, xin Donald Trum ra tay áp đặt trên đất nước Việt Nammột tiêu chuẩn sống mới cho thế kỷ 21 mà Hoa Kỳ đề xướng.
Nếu có ai cắc cớ hỏi rằng cái tiêu chuẩn sống Hoa Kỳ” ấy cụ tỉ là clgt, thì 100 con cẩu nô, đảm bảo ngay và luôn, đéo con nào biết nó là cái giống gì, dẫu bọn bỏn lúc nào toe toe những nhãn mác này với nọ.
Rõ ràng là, với cái tư duy nô lệ của đám cẩu nô đần độn chỉ biết bưng bô vọng ngoại này, thì đất nước ta muốn “tự cường” cũng khó, nói gì đến việc quyết bảo vệ  Độc lập, Tự do, Toàn vẹn lãnh thổ của mình bằng mọi giá” như bọn chó lảm nhảm trong thư thỉnh cầu.
Thế còn với Donald Trump, tiêu chuẩn sống của Mỹ là thế nào? Và thư của 100 cẩu nô đã đến tay, hay đến tai Trump hay chưa?
Không rõ.
Chỉ thấy trước sau cuộc họp, Trump chả hề đả động gì đến nước Mỹ với cái tiêu chuẩn sống như là một khuôn mẫu cho toàn thể nhân loại mà đám cẩu nô vọng tưởng và xin xỏ. Trái lại Trump cứ nhăm nhăm khen đất nước, con người Việt Nam.
Thôi thì chép lại đây làm phúc, may ra có thể dùng chùi não cho đám bách cẩu chầu phân kia được.
Cụ tỉ thế này:
Hồi năm nẳm, khi đến Đà Nẵng dự Hội nghị, Trum đã tuyên bố, (tuy có hơi lựu đạn): “Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam là một phép mầu vĩ đại của Thế giới”. (Quá khen, thật ngại quá đi mất!)
Lần này, tại Hà Nội, hôm 26-2, Trump bảo:
“Việt Nam đang phát triển rất mạnh. Tôi đã được chứng kiến những gì các bạn đã làm được và cảm thấy tự hào vì những thành tựu đó. Tôi cũng ngỏ lời cảm ơn Việt Nam đã đứng ra tổ chức Hội nghị Thượng đỉnh lần này và chúng tôi (Hoa Kỳ và Triều Tiên) rất cảm kích vì sự nhiệt tình đó. Việt Nam chính là hình mẫu cho việc chỉ cần có “tư duy tốt” sẽ có kết quả tốt”.

Hôm 27-2, trong khi sánh bước cùng thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc, Trump đã bất ngờ dừng lại, rẽ sang các em thiếu nhi đang đứng chào và nhận lấy một lá cờ Việt Nam, sau đó  giơ cao lá cờ cùng với nụ cười tươi roi rói.


Sáng ngày 27-2, trên trang mạng xã hội Twitter, Trump ca ngợi sự hiếu khách cũng như sự phát triển kinh tế của Việt Nam, rằng Việt Nam đang phát triển với tốc độ hiếm nơi nào trên Trái Đất so được”.
Trong cuộc hội kiến với cụ Tổng nhà mình, Trump trân trọng mời cụ Tổng thăm chính thức nước Mỹ trong năm nay sau khi cả hai cùng chứng kiến lễ ký vài cái hợp đồng be bé ấy mà, tổng trị giá chỉ có hơn 21 tỉ USD.
Những thỏa thuận này bao gồm: VietJet mua 100 máy bay Boeing 737-MAX cùng với 215 động cơ LEAP do General Electric chế tạo; Bamboo Airways mua 10 máy bay Boeing 787-9; Vietnam Airlines mua các hệ thống hỗ trợ đặt chỗ và dịch vụ khác từ Công ty Sabre với giá trị tối thiểu là 50 triệu USD.
Đại sứ quán Mỹ mừng húm, tuyên rằng, các hợp đồng này sẽ cung cấp hơn 83.000 việc làm cho người dân Mỹ.
Trên đường về, ngay trên tàu bay, Trump tranh thủ đăng dòng Twitter: “Cảm ơn các lãnh đạo nước chủ nhà hào phóng của chúng tôi tại Hà Nội tuần này: Tổng bí thư, Chủ tịch nước Nguyễn Phú Trọng, Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc và những người dân tuyệt vời của Việt Nam”.
Về đến nhà, hôm 1-3 Trump lại tiếp tục đăng một dòng trạng thái trên mạng xã hội ca ngợi “Việt Nam là đất nước tuyệt vời”.
Và hôm qua, ngày 3-3, trang mạng chính thức của Nhà Trắng đăng dòng Twitter: “Quan hệ thương mại Mỹ và Việt Nam đã mang lại hàng tỷ USD doanh thu cho hàng hóa và các ngành dịch vụ của Mỹ, tạo ra hàng nghìn việc làm cho người Mỹ và mở ra những thị trường mới cho nông dân Mỹ”.
Đấy, thấy chưa? Ông chủ bất đắc dĩ của đám cẩu nô chúng mài đang dạy chúng mài điều gì?
Dạy thế này này:
Chính Việt Nam mới đang là hình mẫu phát triển đất nước cho nhiều quốc gia  rên thế giới.
Chừng đó liệu có đủ để đám bách cẩu chầu phân chúng mài ngộ ra chửa???
Thật là bị làm ông chủ chúng mài cũng cực quá đi thôi!

----------------------


Thứ Năm, 28 tháng 2, 2019

Về cái Thư bợ đít của đám cẩu nô





------------------

Ngày 27-28/02/2019 cuộc họp thượng đỉnh lần thứ hai giữa Donald Trump, Tổng thống Hoa Kỳ và Kim Jong-un, Chủ tịch Nhà nước Triều Tiên diễn ra tại Hà Nội - Thành phố vì Hòa bình. Cuộc họp lần này mở ra cơ hội hòa bình cho bán đảo Triều Tiên.
Việc Hà Nội, thủ đô của nước CHXHCN Việt Nam được chọn làm địa điểm tổ chức Hội nghị đặc biệt quan trọng này cho thấy Việt Nam ngày càng có uy tín lớn trong cộng đồng quốc tế, đồng thời có những đóng góp tích cực cho an ninh khu vực và thế giới.
Nhưng cũng như mỗi lần Tổng thống Mỹ đến thăm Việt Nam, đây là dịp để đám cẩu nô rân trủ trong nước có cơ hội ẳng với nhân vật mà họ tự nguyện (và đơn phương) coi là chủ.
Lần này cũng lại là một “Kiến nghị thư” – gửi cho Donald Trump, được ký bởi 100 anh chị “nhân sĩ trí thức”, tiếm xưng là “thể hiện ý chí và tâm nguyện của phần lớn người Việt Nam sinh sống trong nước cũng như ở nước ngoài”đang được phát tán trên mạng.
Trước tiên, để biết tại sao họ hoàn toàn xứng đáng được gọi là đám cẩu nô, mời xem các bài viết liên quan đã đi trên blog này:
Trở lại với bản “Kiến nghị thư” lần này, mà từ đây, sẽ được gọi chính xác là Bợ đít thư theo đúng bản chất và nội dung của nó. Vì như tóm tắt dưới đây, “loanh quanh đằng đít lại đằng đầu” toàn bộ nội dung thư chỉ toát lên sự bợ đỡ, nịnh nọt, hoàn toàn không có điểm nào khả dĩ gọi là “kiến nghị”.
Đoạn đầu, 100 “nhân sĩ trí thức” hoan nghênh sự có mặt của Tổng thống Mỹ tại Hà Nội trong cuộc họp Thượng đỉnh Mỹ-Triều. Đáng lẽ lời chào chỉ cần như thế là đủ rồi nhưng các cẩu nô không thể bỏ thói quen liếm chân chủ, cho nên phải thêm đoạn: “Ngài đóng vai trò dẫn dắt trong tư cách người đứng đầu quốc gia hùng mạnh nhất và tiên tiến nhất”.
Đoạn thứ hai, các cẩu nô ra sức ca tụng tới mây xanh vai trò của nước Mỹ và bản Thông điệp đầu năm của Tổng thống Mỹ, qua việc trích dẫn thông điệp, sau đó mạnh mồm bốc phét rằng: “Cả nhân loại đã nghe rõ Ngài khẳng định (về vai trò của nước Mỹ đối với thế giới) trong Thông điệp Liên bang năm 2019”. Liệu 100 chú cẩu nô có thể thay mặt cho cả nhân loại – trong đó có ít nhất 1 tỷ dân Trung Quốc hay không?
Đoạn thứ ba, các cẩu nô lòng vòng nhắc lại quá khứ chiến tranh “Việt - Mỹ”, nhưng mục đích chính là mách chủ về việc “Trung Quốc đang thách thức uy quyền của Hoa Kỳ”.
“Định mệnh từng gắn số phận của dân tộc Việt Nam với nước Mỹ trong một cuộc chiến mà hôm nay chắc chắn cả hai quốc gia đang thấm thía những hậu quả của nó. Hậu quả đau đớn nhất chính là việc một nước Trung Hoa trở nên hùng hổ, đang trắng trợn mở rộng cuộc xâm chiếm vùng biển và các đảo của Việt Nam trên biển Đông, đe dọa quyền tự do hàng hải của mọi quốc gia trên vùng biển quốc tế, thách thức uy quyền của Hoa Kỳ ở Châu Á-Thái Bình Dương”.
Thực ra chuyện Trung Quốc trở thành “thách thức uy quyền” với Hoa Kỳ thật đã quá rõ, rõ còn hơn cả ban ngày và đã diễn ra cả nửa thế kỷ nay, nên với người Mỹ, đám cẩu nô ton hót cũng bằng thừa. Hơn thế, việc Trung Quốc “thách thức” nước Mỹ đâu chỉ xảy ra trên một lĩnh vực tự do hàng hải và không chỉ trên phạm vi châu Á – Thái Bình Dương, mà còn “thách thức” ở nhiều lĩnh vực, và trên phạm vi toàn cầu nữa kia.
Có điều trong đoạn này các cẩu nô vì bợ đít mà phải lờ tịt sự kiện Trung Quốc, chính là nhờ vào sự đồng lõa của Mỹ, đã công khai chiếm quần đảo Hoàng Sa từ tay ngụy VNCH năm 1974.
Cần nhắc lại với bọn cẩu nô chúng mày: Khi đó, Hạm đội 7 của Hoa Kỳ đang ở ngay Biển Đông đấy, nhưng giả đò ngó lơ. Chẳng những thế, Mỹ còn gây áp lực với VNCH buộc lực lượng không quân ngụy phải “án binh bất động” nữa nhé.
Đọc tới đoạn cuối, vẫn chưa thấy các “nhân sĩ trí thức” “kiến nghị” lện Donald Trump điều gì. Chỉ thấy bản chất cẩu nô ngu dốt của chúng lòi ra rõ nhất ở đây:       
“Chúng tôi xin khẳng định với Ngài, và thông qua Ngài, khẳng định với nhân dân Hoa Kỳ : Nhân dân Việt Nam quyết bảo vệ Độc lập, Tự do, Toàn vẹn lãnh thổ của mình bằng mọi giá ; và để bảo vệ những quyền thiêng liêng ấy, chúng tôi sẽ phải tự cường bằng con đường cải tổ đất nước, dân chủ hóa, văn minh hóa, theo "một tiêu chuẩn sống mới cho thế kỷ 21" mà Hoa Kỳ đề xướng.
Ô la la, lần đầu tiên trên đời thấy cẩu nô “húng chó” tuyên bố “tự cường”! OK, quới anh chị mà đã chịu “tự cường” thì nào ai dám gọi quới anh chị là cẩu nô củ chuối nữa. Lành thay, lành thay!
Nhưng cẩu nô định tự cường bằng cách nào đây? Hóa ra cẩu nô tuyên bố sẽ “tự cường” bằng cách: …“theo "một tiêu chuẩn sống mới cho thế kỷ 21" mà Hoa Kỳ đề xướng”.
Vậy là bản chất không hề thay đổi, cẩu nô vẫn chưa thoát được kiếp chó, vì cẩu nô toan “tự cường” bằng cách …bám đít chủ!
Thật là thất vọng toàn tập quá đi!
Bây giờ vấn đề đặt ra là: Cái Tiêu chuẩn sống mới cho thế kỷ 21 mà Hoa Kỳ đề xướng mồm ngang mũi dọc ra răng? Mà lại được những 100 anh chị tự xưng “nhân sĩ trí thức” nước nhà nhăm nhăm mang về thành khuôn mẫu sống cho toàn dân Việt Nam?
Sau 3 phút lục lạo tìm tòi, giờ xin khẳng định luôn:
Đảm bảo cả 100 con cẩu nô vừa ký cái Bợ đít thư ấy, đéo con nào biết cái Tiêu chuẩn sống mới cho thế kỷ 21 mà Hoa Kỳ đề xướng là cái gì đâu, nói cho nhanh. 
Vì thực chất, cái tiêu chuẩn ấy nó chưa hề tồn tại. Ai không tin, xin mời “gúc”.
Ngay cả nhân vật được lũ cẩu nô coi là chủ, là lão Donald Trump, cũng sẽ ngọng luôn khi được hỏi, vì cái duy nhất mà lão đề xướng xưa nay vẫn chỉ là:
America first -  Tức là “Nước Mỹ trên hết”. Chấm hết nhá, có thế thôi.
Có lẽ đó mới chính là cái tiêu chuẩn sống mà đám cẩu nô bợ đít kia đang muốn tha về?
------------





Thứ Năm, 21 tháng 2, 2019

Đầu năm nói chuyện ăn Tết theo dương lịch



Bài viết của của bác Hiệp sĩ cưỡi lừa -
https://cunom.blogspot.com/2019/02/au-nam-noi-chuyen-tet-theo-duong-lich.html

Trân trọng giới thiệu cùng người đọc.
---------------

ĐẦU NĂM NÓI CHUYỆN ĂN TẾT THEO DƯƠNG LỊCH

Từ độ hơn chục năm trở lại đây, năm nào cũng như năm nào, cứ mỗi độ xuân về là chúng ta lại phải chứng kiến một bản nhạc cũ mèm được những cái  loa rè của đám trí thức thân phương Tây phát đi phát lại không biết nhàm. Ấy là chuyện Việt Nam ta nên ăn Tết theo Tây lịch để được văn minh, hiệu quả về kinh tế và thoát ảnh hưởng của Trung Quốc.

Lập luận về văn minh là rất nhàm, phương Tây ăn Tết theo dương lịch, phương Đông ăn Tết theo âm lịch, người Hồi giáo hay Do Thái giáo đều nghỉ ngơi theo lịch riêng của họ, đằng nào cũng là văn minh và có bản sắc riêng của cả. Lấy cái chuẩn mực nào để nói cái nào văn minh hơn cái nào, thật là thô thiển hết chỗ nói. Như ông bà ta vẫn nhắn nhủ, ấy là cái đám me Tây nên cứt tây cũng thơm. Phương Tây văn minh hơn hết là tư duy từ thời thuộc địa, các đế quốc phương Tây nhồi vào đầu các nước Châu Á, Châu Phi, Châu Mỹ để dễ bề cai trị. Bây giờ các  nước Châu Á độc lập tự do, kinh tế cũng đã khởi sắc, cớ gì ngu dại tin vào điều đó nữa.

Lập luận về hiệu quả kinh tế mới nghe thì xuôi tai nhưng kỳ thực là bịp bợm. Họ nói rằng ăn Tết theo dương lịch để cho đỡ gián đoạn việc sản xuất, bán hàng cho phương Tây. Điều này là vô nghĩa, thực tiễn công nghiệp hiện đại cho thấy điều đó được xử lý rất dễ dàng về mặt kỹ thuật, tức là sản lượng hụt đi do nghỉ lễ thì sẽ được làm bù trước đó hoặc sau đó. Bên cạnh đó vẫn còn một khía cạnh nữa mà các nhà giả trí thức bịp bợm của chúng ta lờ tịt đi, ấy là chuyện Việt Nam hiện giờ xuất khẩu đi khắp thế giới chứ không phải mỗi phương Tây, trong đó Trung Quốc cũng là một bạn hàng lớn. Nếu bây giờ lấy cái lập luận về hiệu quả kinh tế đó áp vào thì những người bán hàng cho Trung Quốc sẽ đòi phải ăn Tết theo lịch Trung Quốc, những người bán hàng cho Ấn Độ sẽ đòi ăn Tết theo lịch Ấn Độ... vậy thì sẽ phải nghe ai. Nếu nghe một người thì những người khác sẽ hỏi lại rằng tại sao tôi phải hy sinh lợi nhuận của mình cho anh kia, anh có chia cho tôi đồng nào không? Thế đấy, những chuyện về kinh tế này chả đi đến đâu hết. Lại còn có một chuyện nữa là người ta kêu ca tết âm với tết dương gần nhau nên người lao động có tâm lý ăn chơi từ tết dương đến tết âm rồi chơi cả tháng giêng làm thiệt hai cho doanh nghiệp, chuyện này cũng vớ vẩn nốt. Thực tế tháng trước Tết âm lịch là tháng làm hàng bù cho kỳ nghỉ Tết, hầu hết các doanh nghiệp trước Tết đều tăng ca, công nhân thì tích cực hơn vì có thêm lương thưởng. Sau Tết thì hoạt động mua sắm tiêu dùng giảm đi,  vì đã chi tiêu trước Tết, do vậy các doanh nghiệp đều có sản lượng thấp sau Tết, người lao động có nhiều thời gian rảnh rang để đi lễ hội hơn. Một ví dụ điển hình ở Việt Nam là ngành lắp ráp ô tô, trước Tết, hầu hết các nhà máy lắp ráp ô tô đều chạy hết công suất, làm việc 3 ca/ngày, sản lượng ô tô bán ra các tháng trước Tết cực lớn. Ngược lại, tháng sau Tết là thảm họa của các đại lý bán xe vì ai mua xe được đã mua từ trước Tết, sau Tết họ chạy xe mới đi chơi lễ hội, không còn mấy ai đi mua xe cả. Các trí giả của chúng ta khi nói về hiệu quả kinh tế cũng lờ tịt đi một khía cạnh khác nữa, họ giả định rằng sự thống trị về thương mại quốc tế thì sẽ thống trị về văn hóa, tức là giờ chúng ta bán hàng cho phương Tây thì phải ăn Tết theo dương lịch cho đúng điệu toàn cầu hóa. Câu hỏi ngược lại: Nếu Trung Quốc thống trị thương mại thế giới thì Việt Nam và cả phương Tây sẽ phải ăn Tết theo lịch Trung Quốc? Đến đây thì các bạn hẳn đã biết câu trả lời, các trí giả của chúng ta sẽ tự vả vào miệng họ mà khăng khăng nói rằng, kinh tế có mạnh nhưng Trung Quốc vẫn kém văn minh, không nên theo Trung Quốc. Thực tế cho thấy các nước phương Tây giờ đây cũng đua nhau tổ chức mừng lễ tết âm lịch cho cộng đồng người Trung Quốc để mong phát tài.

Cuối cùng, thoát khỏi ảnh hưởng của Trung Quốc là chuyện hài hước nhất tôi được nghe trong đời mình. Người Việt giờ ra đường đều mặc áo phông, quần jeans, uống cafe kiểu phương Tây, lúc cần lịch sự thì mặc veston, nói tiếng Anh ào ào trong làm ăn, đâu có thứ gì của Trung Quốc mà kêu ảnh hưởng. Việc buôn bán làm ăn với Trung Quốc của Việt Nam cũng như bất cứ quốc gia nào trên thế giới. Chuyện buôn bán không phải là ảnh hưởng hay phải  thoát ảnh hưởng gì hết. Về mặt chính trị thì Việt Nam đã từng bước ký hiệp định phân chia biên giới rõ ràng với Trung Quốc để khẳng định sự độc lập của mình, chỉ có một phần tranh chấp trên những đảo ngoài khơi, nhưng chuyện tranh chấp đó là bình thường giữa các quốc gia ở gần nhau và Việt Nam không chỉ có tranh chấp duy nhất với Trung Quốc, còn có những nước khác như Malaysia, Đài Loan, Philippines. Nếu có đòi lại đảo thì đòi mấy nước kia chắc chắn dễ hơn đòi Trung Quốc, nhưng các trí giả hậm hực của chúng ta thường lờ tịt điều đó đi, họ chỉ chĩa mũi nhọn vào Trung Quốc, tránh phải động tới các đồng minh của Mỹ.

Nhật Bản quá khứ và hiện tại

Người ta thường ca ngợi rằng Nhật Bản bỏ âm lịch theo dương lịch nên sau 100 năm đã trở thành giàu thứ hai thế giới nhưng người ta quên mất rằng Trung Quốc chả cần bỏ cái gì, chỉ cần 40 năm đã thành giàu thứ hai thế giới và đang trên đà trở thành giàu nhất thế giới.

Người Nhật bỏ âm lịch theo dương lịch vào năm 1873, nhưng họ giàu lên là nhờ quá trình tư bản hóa thành công giai đoạn sau Thế Chiến Thứ 2, chứ không phải việc bỏ âm lịch. Giai đoạn trước chiến tranh thế giới thứ hai, Nhật Bản mặc dù hùng mạnh nhưng chỉ là một đế quốc nhỏ ở Phương Đông. Sau Thế Chiến Thứ Hai, khi nước Nhật thua trận và trở thành thị trường của Mỹ và phương Tây thì mới nhanh chóng phất lên, nhưng cái giá phải trả là quá đắt. Việc nói Nhật Bản giàu lên nhờ bỏ âm lịch là tào lao.

Sau hơn một thế kỷ ăn Tết theo dương lịch thì người Nhật Bản cảm thấy rằng họ đã đánh mất bản sắc và lại đang muốn khôi phục lại bản sắc của mình. Họ muốn khôi phục Tết theo âm lịch, tuy vậy chưa thành công.

Một vị công sứ Nhật Bản đã nói rõ rằng:
"Nhật Bản đã bỏ âm lịch để sử dụng dương lịch vì những đòi hỏi của nền kinh tế khi đó. Nhưng như tôi đã nói, Nhật Bản lẽ ra vẫn có thể giữ Tết Nguyên đán như một nét văn hóa cổ truyền và là sợi dây liên kết cộng đồng. Chúng ta đang sống trong một xã hội toàn cầu hóa. Điều đó tạo ra một xã hội mở, nhưng mặt khác nó khiến con người mất đi bản sắc, sự nhận diện "chúng ta là ai?".
Đây là một vấn đề lớn, thậm chí về khía cạnh an ninh quốc gia. Một quốc gia có thể có trong tay những máy bay chiến đấu hiện đại nhất, tinh xảo nhất, nhưng nếu những người điều khiển máy bay không có ý chí mạnh mẽ để bảo vệ chủ quyền quốc gia thì các máy bay hiện đại ấy chẳng có tác dụng gì.
Bên cạnh đó, con người chỉ có sức mạnh khi họ đoàn kết và cộng đồng đóng vai trò rất quan trọng để đoàn kết mọi người. Đây là lý do nhiều người Nhật Bản muốn khôi phục lễ hội đón năm mới cổ truyền, với mong muốn giúp làm tăng sức mạnh cộng đồng
".

Lý do của Nhật Bản rất rõ ràng, họ muốn tạo ra một bản sắc văn hóa riêng với sức kết nối cộng đồng mạnh mẽ để gia tăng sức cạnh tranh trong môi trường toàn cầu hóa.

Hàn Quốc khôi phục Tết âm lịch

Người ta hay nhắc đến Nhật Bản như là hình mẫu bỏ âm lịch để giàu có nhưng lại quên mất nước láng giềng Hàn Quốc đã nỗ lực khôi phục lại Tết âm lịch sau gần 100 năm bị từ bỏ.

Nhật Bản chiếm đóng Triều Tiên, sáp nhập Triều Tiên vào Nhật Bản và buộc người Triều Tiên phải sử dụng dương lịch như họ, điều này có nghĩa là Triều Tiên cũng phải ăn Tết theo dương lịch. Thế nên đối với người Triều Tiên khi đó, Tết theo dương lịch là biểu tượng của sự ô nhục, của sự mất nước. Suốt thời kỳ bị Nhật Bản cai trị, TriềuTiên cũng không vì ăn Tết theo dương lịch mà giàu lên được.

Sau đó Triều Tiên bị tách thành hai miền Bắc-Nam, miền Nam được gọi là Hàn Quốc. Nắm chính quyền ở Hàn Quốc là cựu các sĩ quan quân đội đánh thuê cho Nhật,  họ vẫn làm ăn với Nhật Bản và áp dụng dương lịch cho đến tận năm 1985. Khi đó, người Hàn Quốc đấu tranh dữ dội để bỏ Tết theo dương lịch và khôi phục âm lịch, điều này không chỉ là yếu tố văn hóa mà nó còn phản ánh sự trỗi dậy của Hàn Quốc, họ muốn có bản sắc riêng và đoạn tuyệt với cái dấu hiệu ô nhục của thời mất nước. Vào năm 1989, Hàn Quốc chính thức khôi phục Tết âm lịch. Cùng với việc Tết âm lịch được khôi phục, hàng loạt các nghi lễ và phong tục truyền thống được tiếp thêm sức mạnh từ không gian và thời gian truyền thống, điều này đã góp phần tạo ra một Hàn Quốc có bản sắc văn hóa độc đáo và gia tăng các mối liên kết cộng đồng của thời kỳ hiện đại.

Hàn Quốc đã đi ngược dòng, thậm chí với sự giàu có của mình, các nước phương Tây cũng phải nở nụ cười cầu tài, chúc người Hàn Quốc ăn Tết âm lịch vui vẻ hàng năm. Giờ đây có ai dám nói Hàn Quốc lạc điệu với thế giới, âm lịch hay bị Hán hóa không?

Việt Nam trên con đường đi tới

Việc kêu gào đòi bỏ âm lịch để ăn Tết theo dương lịch ở Việt Nam thể hiện rõ một mặt là sự trỗi dậy của tầng lớp tư sản, họ muốn phá vỡ các mối liên kết cộng đồng để thay nó bằng quan hệ tiền-hàng lạnh lùng, bởi vì sự thống trị của họ dựa vào quan hệ đó, mặt khác thể hiện sự yếu thế của họ, họ không có khả năng dựa vào những điều kiện văn hóa xã hội sẵn có của Việt Nam mà phải dựa vào sức mạnh của tư bản quốc tế, thế nên họ muốn tất cả mọi thứ phải dập khuôn theo phương Tây. Mặc dù những lập luận của đám trí giả trong vấn đề này rất tào lao và dễ dàng bị bẻ gãy, họ giống như những con rối mua vui cho đám báo lá cải mỗi độ xuân về, song không vì vậy mà chúng ta quên mất động cơ thật sự ẩn giấu sau việc này.

Với việc chuyển sang dương lịch, âm mưu của họ là xóa bỏ toàn bộ ý niệm về thời gian tuần hoàn của phương Đông, các giá trị văn hóa của phương Đông vốn sinh tồn trong cái ý niệm về thời gian đó. Thay vào đó, họ áp đặt một ý niệm thời gian cơ giới, một chiều, mọi thứ đều trở nên vô định, quá khứ, hiện tại và tương lai không còn là một vòng tuần hoàn nữa mà là sự kết hợp ngẫu nhiên trong đó quá khứ và tương lai chỉ là chức năng của hiện tại. Điều này có nghĩa là xóa bỏ lịch sử, lịch sử Việt Nam chấm dứt, các giá trị văn hóa của Việt Nam cũng sẽ biến mất cùng với ý niệm về thời gian tuần hoàn. Lịch sử sẽ được bắt đầu bằng một cái mốc trống rỗng nào đó theo dương lịch và nó sẽ được lấp đầy bằng sự xét lại, bằng sự du nhập văn hóa tư bản. Không phải ngẫu nhiên mà đám trí giả ca tụng việc bỏ âm lịch là một cuộc cách mạng vĩ đại của Nhật Bản và thúc giục Việt Nam học theo điều đó. Cái giá Việt Nam phải trả sẽ là rất khủng khiếp, nhưng đám trí giả đâu có thèm quan tâm đến sự khủng khiếp đó, đối với họ cuộc cách mạng đó sẽ đưa họ lên địa vị thống trị, với tư cách là những kẻ môi giới của Phương Tây. Miệng thì rêu rao rằng muốn Việt Nam trở nên hùng cường nhưng đằng sau những lời dối trá đó là âm mưu bán rẻ Việt Nam cho phương Tây, dìm Việt Nam vào vũng bùn tăm tối mất gốc, đấy là bản chất của đám trí giả ngày nay.

Nếu ai đó hỏi tôi về việc ăn Tết theo dương lịch thì tôi sẽ trả lời như thế này: Khi nào Việt Nam đủ giàu, cả thế giới sẽ chung vui Tết âm lịch với Việt Nam.


-------------------------

Thứ Hai, 18 tháng 2, 2019

Ngày xuân ngắm tượng Thập bát La hán chùa Tây Phương




-----------


Chùa Tây Phương được xây dựng vào khoảng thế kỷ thứ 8, tên chữ “Sùng Phúc tự” nằm tại huyện Thạch Thất, trước thuộc Sơn Tây, rồi Hà Tây cũ, từ 2008 đến nay thuộc về Hà Nội.
Kiến trúc chùa Tây Phương: Mái chồng diêm với ô cửa tròn âm dương độc đáo

Chùa Tây Phương là một kiệt tác kiến trúc Phật giáo Việt, thể hiện độc đáo nhất ở kết cấu kiến trúc hai tầng tám mái và các ô cửa hình tròn biểu tượng cho âm dương ngũ hành, sắc sắc không không. 
Đây là nơi mà hầu hết các thầy dạy vẽ thường dẫn sinh viên năm đầu các ngành Mỹ thuật và Kiến trúc đến học ngoại khóa và vẽ ghi.
Đặc biệt, trong chùa còn có khoảng 70 pho tượng được các nghệ nhân đương thời tạo tác một cách chân thực và sinh động với những đường nét điêu khắc độc đáo.
Vì có giá trị đặc biệt về kiến trúc và nghệ thuật điêu khắc như thế nên chùa Tây Phương được Nhà nước xếp hạng Di tích Quốc gia đặc biệt và các pho tượng trong chùa được công nhận là Bảo vật quốc gia.
Đầu Xuân, xin giới thiệu bộ tượng Thập bát La hán chùa Tây Phương.

1. Ma Ha Ca Diếp  (Mahakasyapa).
2. A Nan Đà (Ananda)
3. Thương Na Hòa Tu (Sanakavasa)


4. Ưu Ba Cúc Đa 
(Upagupta)



5. Đề Đa Ca (Dhritaka)


6. Di Giá Ca (Michakha)


7. Bà Tu Mật (Vasumatra)


8. Phật Đà Nan Đề (Bouđhanandi)


9. Phục Đà Mật Đa (Bouđhamitra)


10. Hiệp tôn giả (Parsva)


11. Mã Minh (Asvagosha)
  


12. Ca Tỳ Ma La (Capimala)


13. Long Thụ (Nagarjuna)


14. La Hầu La Đa (Rahulata)


15. Di Giá Ca (Michakha)



16. Già Da Xá Đa (Samghayacas)


 17. Cưu Ma La Đa (Kumarata)


18. Xà Dạ Đa (Jayata)

-------------------------