(Vốn là một comment viết
ngày 15/8/2012, được bác Hòa Bình đăng thành entry và đặt tựa, nay chép lại từ
blog của bác Hòa Bình, có sửa chút chút.
Hỡi ôi!
Đau quá trâu đè,
Tức hơn bò đá.
Mới hôm nao...
“Mối tình đầu” em Lượm, khéo khua môi, nổ tựa rang ngô,
“Người xây tổ” chị Ngân, sợ tái mặt, xanh như tàu lá.
Lại nữa,
Hà Minh Thành đùn ra vài bãi, Phạm Viết bừa nhanh cẳng bưng bô
Chu Xuân Giao vạch mặt mấy bài, Xuân Mặt bẩn to mồm vu vạ
Dân mạng còn bịt mũi cười chê,
Thiên hạ đã ngơi tay xỉ vả
Tưởng rằng xóm đểu, đến thế là cùng,
Đâu ngờ làng thơ, tòi ra một gã.
Mới biết ông hôm qua,
Hàm giáo sư, tiến sỹ chắc hóa ra thừa,
Danh văn nghệ, thi nhân dường như chưa đã
Bữa nọ dạo chơi Yên Tử, bút thần khai, thơ tức tốc thăng hoa
Phen này đến xứ Nobel, lòng ông (thối), mới nguôi ngoai hạ hỏa
Thơ ông, nội dung đơn thuần tả cảnh, tưởng rằng đã như quen, như quen...
Nhưng mà, ý tứ phức tạp sâu xa, kể ra cũng có lạ, có lạ ...(*).
Khen chê tấp nập hội thảo Hội Văn,
Ném đá tơi bời thiên thượng thiên hạ
Hữu Thinhthinh đã ra tay, võ cách tân này Thị Nở bôi son,
Mì Hảohảo bèn rạch mặt, môn truyền thống ấy Chí Phèo ăn vạ.
Kỳ Anhnhi say sưa bốc tới mây xanh,
Trần Bôlão (**) gật gù còn chưa hạ giá
Bọ Lậpcập hí hửng khoe chiếu rượu, mừng đồng hương quê chỏa quê choa,
Cu Vinhvang hăm hở hút thuốc lào, chửi phụt khói đụ bọ, đụ mạ.
Nào ngờ,
Lão Minh Tâm bỗng viết bài thọc gậy bánh xe,
Quân thất đức lại ưa chuyện bới bèo ra bọ
Tin đâu như sét đánh nghiêng,
Bài đó làm tôi bổ ngả,
Ôi thôi, thơ thánh thơ thần,
Bỗng thành hàng đểu hàng giả.
Cứ tưởng ông là bậc siêu nhân, siêu nhân, siêu siêu nhân?
Hóa ra ông là thằng xỏ lá, xỏ lá, xỏ xỏ lá!
Nay chúng tôi,
Cúng ông:
Tiết vịt một bầu,
Thôi sơn hai quả,
Đá đít song phi,
Bạt tai dăm vả,
Của ít lòng nhiều,
Mong ông nhận cả.
Ô hô! … I hi….
Đồ lừa
Lù moá!
------------
(*)
Đến bây giờ vẫn thấy "lạ", mặc dù đã rõ mười mươi là Đức Ngài luộc lại từ
văn xuôi.
(**)Cụ
Trần Nhương, hồi ấy có bài, tựa đại khái "Giải Nobel cho nhà thơ Việt Nam, tại sao không?".
Đau quá trâu đè,
Tức hơn bò đá.
Mới hôm nao...
“Mối tình đầu” em Lượm, khéo khua môi, nổ tựa rang ngô,
“Người xây tổ” chị Ngân, sợ tái mặt, xanh như tàu lá.
Lại nữa,
Hà Minh Thành đùn ra vài bãi, Phạm Viết bừa nhanh cẳng bưng bô
Chu Xuân Giao vạch mặt mấy bài, Xuân Mặt bẩn to mồm vu vạ
Dân mạng còn bịt mũi cười chê,
Thiên hạ đã ngơi tay xỉ vả
Tưởng rằng xóm đểu, đến thế là cùng,
Đâu ngờ làng thơ, tòi ra một gã.
Mới biết ông hôm qua,
Hàm giáo sư, tiến sỹ chắc hóa ra thừa,
Danh văn nghệ, thi nhân dường như chưa đã
Bữa nọ dạo chơi Yên Tử, bút thần khai, thơ tức tốc thăng hoa
Phen này đến xứ Nobel, lòng ông (thối), mới nguôi ngoai hạ hỏa
Thơ ông, nội dung đơn thuần tả cảnh, tưởng rằng đã như quen, như quen...
Nhưng mà, ý tứ phức tạp sâu xa, kể ra cũng có lạ, có lạ ...(*).
Khen chê tấp nập hội thảo Hội Văn,
Ném đá tơi bời thiên thượng thiên hạ
Hữu Thinhthinh đã ra tay, võ cách tân này Thị Nở bôi son,
Mì Hảohảo bèn rạch mặt, môn truyền thống ấy Chí Phèo ăn vạ.
Kỳ Anhnhi say sưa bốc tới mây xanh,
Trần Bôlão (**) gật gù còn chưa hạ giá
Bọ Lậpcập hí hửng khoe chiếu rượu, mừng đồng hương quê chỏa quê choa,
Cu Vinhvang hăm hở hút thuốc lào, chửi phụt khói đụ bọ, đụ mạ.
Nào ngờ,
Lão Minh Tâm bỗng viết bài thọc gậy bánh xe,
Quân thất đức lại ưa chuyện bới bèo ra bọ
Tin đâu như sét đánh nghiêng,
Bài đó làm tôi bổ ngả,
Ôi thôi, thơ thánh thơ thần,
Bỗng thành hàng đểu hàng giả.
Cứ tưởng ông là bậc siêu nhân, siêu nhân, siêu siêu nhân?
Hóa ra ông là thằng xỏ lá, xỏ lá, xỏ xỏ lá!
Nay chúng tôi,
Cúng ông:
Tiết vịt một bầu,
Thôi sơn hai quả,
Đá đít song phi,
Bạt tai dăm vả,
Của ít lòng nhiều,
Mong ông nhận cả.
Ô hô! … I hi….
Đồ lừa
Lù moá!
"Ô hô! … I hi…."
Trả lờiXóaThiên Lý!
Ôi, bây giờ mới biết chính bác Lý là tác giả bài này. May nhé, bác mở blog, thì mới biết là "ca dao có tác giả". Rõ ràng là phải có tác quyền rồi !
Trả lờiXóaMà bác viết văn tế thiện nghệ quá ư !