Thứ Bảy, 29 tháng 7, 2017

Tại sao dân làng ta lại có một tinh thần bài Luật?



------------

Hôm trước viết entry Dân làng ta có một tinh thần “bài Luật”, lĩnh nhuận bút được ba củ su hào. Bèn cưa đôi, ra bưu điện gửi trả tác giả trẻ Đình Kễnh một củ rưỡi, còn lại đem luộc tất tần tật, cả lá cả cọng, nhắm gụ ngon ra phết. Tối hôm ấy say, mắc võng trước hiên nhà nằm ngủ mơ màng. Chợt thấy một cụ già râu tóc lưa thưa, mặt mũi in như cụ Kềnh, xách ca táp bước tới bắt tay hỏi tổ sư, đây có phải nhà anh Lý? Đáp thưa phải. Cụ già nhăn mặt quát, anh bêu xấu dân làng chúng tôi thật quá thể, bây giờ muốn sống thì phải rút bài xuống ngay? Rồi lại hạ giọng thều thào, bảo chi phí bao nhiêu chúng tôi xin gửi. Bèn cười khà mà nói lại với ông cụ, tưởng cụ cho mớ rau sạch thì nhận chứ tiền thì nhà con không thiếu, cụ cho xin số tài khoản để tí con gửi biếu cụ vài chục tỷ ăn bát phở.
Ông cụ nghe vậy đổi giận làm mừng, cùng vào trong nhà uống trà, hàn huyên tâm sự.
Cụ bảo, anh tuy chưa già nên còn non tuổi lắm, khó mà tường tận lí do tại sao dân làng tôi lại có một tinh thần bài Luật ghê gớm đến như vậy. Để tôi kể câu chuyện sau đây, ngõ hầu anh có thêm đôi chút hiểu biết:
Cái thời còn bao cấp ấy mà, ở một Viện nọ có hai anh làm cùng một phòng, bình thường đã không ưa nhau. Trời xui đất khiến, một hôm cơ quan có đợt chia nhu yếu phẩm cải thiện, bắt thăm, hai anh chia chung một suất. Cái gì cũng chia được, nhưng đến 5 quả trứng thì chia xong, mỗi người hai, còn dư một. Làm sao chia tiếp?
Một anh, vốn người làng tôi, bảo: Thôi thừa một quả, tôi nhường anh, anh ba tôi hai.
Anh kia cười khẩy: Nhường là nhường thế nào? Bố tôi hàm thứ trưởng, tôi cần đếch gì cái hạng con nhà bần cố nông như anh nhường nhịn. Tôi cứ đòi phần của tôi một cách công bằng đấy.
Anh làng tôi lại nói: Nếu anh không đồng ý thì anh nhường tôi vậy, nhà tôi còn có cháu bé…
Anh kia hầm hầm: Này anh đừng có mà khôn lỏi, đây là suất chia cho tôi và anh! Tự nhiên tôi lại phải chịu thiệt vì thằng con anh à? Như vậy lại càng không công bằng.
Anh làng tôi rụt rè đề nghị : Hay là ta luộc trứng lên rồi chia đôi…
Anh kia càng điên tiết: Thế nhỡ tôi không thích ăn trứng luộc thì sao? Anh nên nhớ là tôi có bằng tiến sĩ Luật bên Pháp hẳn hoi nhé. Tôi dứt khoát bảo vệ công lý và các quyền con người, trong đó có quyền không bị ép phải ăn trứng luộc.
Anh người làng tôi hoảng quá: Thôi, thế thì hết cách rồi, anh muốn xử thế nào tùy anh, tôi chuồn.
Anh tiến sĩ Luật cầm quả trứng vịt, dang tay đập toẹt xuống nền nhà. Nét mặt hể hả, thế mới gọi là công bằng chứ lị! 
Sau này được thể, anh Luật gia còn kiện luôn bố mình ra tòa để đòi công lý. Công lý lúc này không còn bé như một nửa quả trứng, nó đã to như một cái nhà mặt tiền đường Cột Cờ.


Đấy, con mẹ chúng nó chứ, anh đã tỉnh ra chửa? Từ nay về sau, đừng có mở mồm hỏi sao dân làng tôi lại có tinh thần bài Luật nữa nhé!

------





2 nhận xét: