Thứ Hai, 3 tháng 7, 2017

Nghề báo là một nghề nguy hiểm thật !



 ( Tâm sự của một lều báo mới bị tó)
--------------


Nghề báo là một nghề nguy hiểm, nhiều người vẫn bảo thế, nhưng chỉ có lều báo tụi mình, mới thực sự thấu cảm và hay kín đáo khoe về điều đó.
Mình được nhận vào biên chế chưa đầy chục năm, chưa kịp sắm căn nhà phố thứ hai và căn hộ chung cư thứ ba (còn cái biệt thự ở Linh Đàm là mình chỉ đứng tên giùm sếp thôi nhé). Vậy mà hú vía, suýt chết trên dưới tính ra có đến hơn chục lần. Phải công nhận, nghề báo là một nghề nguy hiểm thật!
Người ta nói thương trường như chiến trường, nhưng xông pha trận mạc trực tiếp toàn là cánh lều báo bọn mình cả. Vì thế, thiên hạ mới hay xôn xao, kiểu tuần trước tờ A đánh doanh nghiệp Y còn hiện nay tờ B đang nện công ty Z. Chả gọi là đánh trận thì gọi là gì?
Và đã ra trận, thì nếu có phải thương vong tụi mình cũng chấp nhận, chứ nói gì đến việc ăn vài cú gạt tay hoặc hao mòn tí ti danh dự. Thiệt hại đau thương nhất phải kể là trong chiến dịch tổng tấn công vào căn cứ Nước mắm tháng 11 năm ngoái, có đến hàng loạt lều báo dính đạn từ bộ 4T. Trong đó, riêng báo Thanh Niên là vinh dự nhất, với một đống cả xếp lẫn lính đồng loạt được nhân dân phong tặng danh hiệu Vì Nước mắm Vong Thân. Xem ra các anh ấy thật xứng đáng là các lều báo cảm tử cả, vì đã được tập đoàn Masan (sản xuất nước mắm công nghiệp Chin-su) làm lễ truy điệu trước và đã trả trước tiền tuất!
Nghề lều báo tụi mình đôi khi vướng tai bay vạ gió, đạn lạc bom rơi, chết oan, chết tức tưởi chả biết lối nào mà lần. Đấy, cứ xem phận số anh lều báo Thanh Thắng ở báo Đời sống Pháp luật thì biết. Anh Thắng thấy anh lãnh đạo quận đeo cái đồng hồ xịn, xài cái điện thoại sang, bèn tự tay thảo một công văn, đóng dấu, đòi anh kia thu xếp một cuộc tiếp xúc. Chẳng qua anh Thắng muốn gặp để hỏi anh kia, anh mua hàng hiệu ở đâu, giá bao nhiêu tiền mà rẻ thế, cốt để biết chỗ mà sắm cho con bồ nhí tý quà. Mới chỉ có vậy thôi mà anh Thắng lăn đùng ra chết. Chết tốt, chết không kịp ngáp, nào đã kịp đánh đấm gì đâu?
Nói về tư duy chiến thuật, cánh lều báo tụi mình chỉ bảo nhau nhanh và thành thạo lắm. Có khi đánh nhanh rút gọn, cũng có khi phải mở cả một chiến dịch quy mô. Báo nhỏ càng dễ đánh, vì đánh theo nhóm, xa luân chiến. Lều báo nọ nhắn lều báo kia, a lố a lồ, Hồng Hà gọi Cửu Long, anh xong thằng ấy rồi đấy, đến lượt chú vào đi.
Nhưng nói thật, cũng có khi lều báo tụi mình tác nghiệp gian nan chẳng kém gì quân trộm chó, lúc nào cũng phải lấm la lấm lét, cảnh giác cao độ. Hai thằng đệ mình ở VTV đi Thái Nguyên, núp trong bụi quay trộm một cơ sở chế biến trà. Tác chiến mải mê, nhập vai cao độ quá, y hệt bọn trộm chó, đến mức để thằng nhãi con trai chủ nhà đang ngồi chẻ củi phát giác. Tưởng trộm chó thật, sẵn dao, nó rượt hai thằng chạy có cờ. Tụi đệ mình vắt chân lên cổ chạy tuốt đến công an huyện Đại Từ. Ở đây hỏi giấy tùy thân, không có, hỏi giấy giới thiệu, cũng không nốt. Các anh công an đã chả cảm thông cho các lều báo thì chớ, lại còn xuýt nhốt luôn hai đứa. Thật chả công bằng tẹo nào, xin hỏi ngược lại các anh, trần đời công an các anh đã bắt được thằng ngu nào đi trộm chó mà lại mang theo giấy giới thiệu hay chưa? Hả? Hả?
Nhưng vụ tháo thân li kì diệu, rùng rợn nhất phải nói là vụ thằng bạn mình đi cùng ekip chị Lê Bình nổi tiếng VTV, sang tận bên Liban để làm cái Ký sự chiến tranh Syria. Hai chị em đang ngồi khách sạn luộc tư liệu trên kênh truyền hình Россия 24, chợt rụng rời chân tay vì tiếng đạn bom đùng đoàng ùng chíu, bắn ra đinh tai nhức óc từ cái TV âm thanh vòm. Tình huống lúc ấy thật ngàn cân treo sợi tóc, nên nhớ bọn mình chả được trang bị áo chống đạn như các phóng viên chiến trường khác đâu nhé, chị Lê Bình còn phải đi cả guốc cao gót, có chạy nhanh được đâu. Phải nhờ đến phúc ấm mười đời, bữa ấy mấy chị em mới thoát khỏi cái chết trong gang tấc.
Tắt tivi, ngồi trong phòng máy lạnh mà hai chị em vẫn còn toát hết cả mồ hôi hột. Chị Lê Bình sợ quá khóc thút thít, thốt lên «khủng khiếp quá» ba lần, rồi kết luận, «Thành công rồi, thành công nhất đó chính là thoát chết trở về». Ừ thì phải về mà kể lại, chứ không thì thiên hạ chả ai biết cho, rằng nghề lều báo chúng mình là một nghề cực kì nguy hiểm.
Ấy đấy, nghề lều báo tụi mình thật quá nhiều tai vạ luôn luôn rình rập. Thế nên dạo này nhiều anh suy thoái ý chí chiến đấu, rủ nhau đi đếm tầng cho nó lành. Đếm tầng ở đây có nghĩa là xin một bản quy hoạch rồi cứ việc ngửa mặt dạo quanh phố phường. Thấy nhà nào xây dựng vượt tầng thì gọi điện thoại, triệu chủ nhà ra quán uống cà phê. Đầu tiên phải bày tỏ sự quyết liệt. Tiếp theo là bày tỏ sự ái ngại. Sau rốt là tổ chức hội thảo giữa các bên về trình tự, thủ tục và chi phí… để chuyển hóa từ thái độ quyết liệt sang sự cảm thông sâu sắc với tình hình xây dựng sai phép đang diễn ra trên phạm vi toàn thế giới.
Ấy, cứ tưởng cứ vậy là ngon lành cành đào, chẳng thể rụng đến cái lông chân. Nhưng ngửa mặt đếm tầng mãi cũng mỏi, rồi còn lại phải sấp mặt đếm tiền, nên lóa hết cả mắt. Bởi vậy, đã có ba anh thuộc báo Kinh doanh và Pháp luật và một anh báo Làng nghề mờ mắt, xảy chân, thụt cmn  xuống hố ga. Chả biết sau có được truy tặng huy chương Vì sự (sạt) nghiệp xây dựng hay không, chỉ biết hiện đã hóa thân thành kiếp chuột cống nơi Hải Phòng, Đà Nẵng rồi.
Lều báo tụi mình còn vô số những vụ nguy hiểm hơi bị rất lắm quá. Nhưng mải kể chuyện người mà chả nói gì đến chiến công oai hùng oanh liệt của chính mình thì quả thật là hơi bị thừa khiêm tốn.
Mình năm vừa rồi có vài lượt đi Yên Bái tác chiến ác liệt. Chiến thuật của mình, nói gọn là rung cây táo rụng. Phải nói là rất sáng tạo và hiệu quả. Mình rung cây bên anh sếp Tài ngắn Môi dài, sau đó thoải mái sang lượm táo bên anh Kế hụt Đầu teo. 
Nói có xếp Tổng biên tập mình lòng lành chứng giám, mình trong sạch và kiên định lắm cơ, dứt khoát không chịu tống tiền hay nhận hối lộ như bọn lều báo khác đâu đấy. Chỉ là thỏa thuận dân sự, phẫu thuật miệng, gắn tạm thời cái phẹc mơ tuya tịnh khẩu vào mõm phe ta mà thôi. Bên địch nó tự nguyện trả viện phí, mới kịp chia làm hai lần, mỗi lần trăm triệu, thế thôi.
Mình bản thân cũng muốn gắn quách cái phẹc mơ tuya vào mồm cho nó tiện đóng mở đồng thời nâng cao hiệu xuất chiến đấu và tính chuyên nghiệp, nhưng xin thề là đang muốn trả lại năm chục triệu tiền thừa, nên lại lên Yên Bái. Đang say, mải đếm thì công an ập vào bắt quả tang. Thế là thôi, đành anh dũng hy sinh vậy.
Đồng nghiệp lều báo tụi mình xôn xao, bảo mình bị công an gài, bị dính bẫy chuột. Bị chết oan.
Mẹ nó, có khi oan thật ấy chứ. Bọn mình là kền kền cơ mà, có phải chuột đéo đâu?








3 nhận xét: