-----------
4. Khiển tướng, điều binh
Như đã nói ở trên,
với cương vị nào thì nguyên tắc bất di bất dịch và mục đích tối thượng của
Thiệu cũng không ra ngoài việc “lo thân, giữ ghế”.
Hãy xem giới cựu sĩ quan
tướng tá ngụy quân đánh giá năng lực “điều binh khiển tướng” của tay Tổng Tư
lệnh quân đội của họ như thế nào.
Trước hết là cách
Thiệu “khiển tướng”:
Khi lựa chọn các tướng
lãnh chủ chốt nắm các cơ cấu trọng yếu trong quân đội ngụy, Thiệu tự đặt ra
“tiêu chuẩn” trước hết ứng viên là phải có “lòng trung thành” với mình và
nhất là “không có liên hệ với CIA”. Tướng “cù lần” cũng chẳng sao, vì càng
“cù lần” thì càng ít “tham vọng đảo chánh”.
Thiệu từng nói với đám
cận thần: “Người như tướng Viên sẽ không bao giờ tham gia đảo chánh”.
Chính vì vậy, Cao Văn Viên, một viên tướng “cù lần” liên tục “bị” giữ chức
Tổng Tham Mưu Trưởng quân đội ngụy trong suốt 10 năm, đến mức chính Viên cũng
phát ngán vì sự vô dụng của mình. Bằng chứng là Viên đã 5-6 lần viết đơn từ nhiệm
mà Thiệu không chấp thuận (vì thế Viên còn được gọi là “Tổng Tham mưu
trưởng bất đắc dĩ”).
Tướng Đặng Văn Quang nổi
tiếng về tham nhũng cũng lại là người được Thiệu tin dùng trong vai trò Cố vấn
an ninh quốc gia cho Thiệu. Ở cương vị này, Đặng Văn Quang tha hồ chia chác
bổng lộc do tham nhũng mà có cùng với Thiệu. Trần Văn Đôn, người trực tiếp gắn
hàm tướng cho Thiệu năm nào, nhớ lại: “Trong thời Đệ nhị Cộng hòa, Đặng
Văn Quang là người đứng sau Nguyễn Văn Thiệu, Trần Thiện Khiêm và Cao Văn Viên
về quyền uy, nhưng đứng hàng đầu về tham nhũng”.
Trong khi đó, một vài
tướng ngụy được đánh giá là “có năng lực chỉ huy” như Đỗ Cao Trí thì bị
Thiệu đẩy đi làm đại sứ Đại Hàn từ 1965 đến 1969 hay Nguyễn Văn Hiếu thì
bị điều về Sài Gòn làm phụ tá … chống tham nhũng.
Người Mỹ đã chi cả đống
tiền để đưa hàng trăm sĩ quan ngụy sang Mỹ để đào tạo các khóa chỉ huy cao
cấp (trong đó có Thiệu nhưng Thiệu đã không hề có tên trong danh sách
tốt nghiệp như y tự khai). Nhưng những người này lại không được Thiệu tin
dùng vì sợ họ bị CIA mua chuộc, “cài cắm” để hại mình. Vì thế trong tổng số 34
lượt tư lệnh sư đoàn và quân đoàn được Thiệu bổ nhiệm thì chỉ có 9
người do Mỹ huấn luyện.
Thiệu thậm chí không thể
yên tâm khi Bộ Tổng Tham mưu và các Bộ Tư lệnh vùng gắn kết với nhau bởi luôn
bị ám ảnh rằng nếu những người này mà ngồi họp riêng với nhau, đề tài sau cùng
tất yếu sẽ là … đảo chính.
Do vậy, Bộ Tổng Tham mưu
quân đội do Đại tướng Cao Văn Viên đứng đầu chỉ có vai trò bung xung chứ không
có thực quyền nắm các quân khu. Nhất là trong 2 năm cuối của cái gọi là Việt
Nam cộng hòa, hầu hết các mệnh lệnh quân sự trọng yếu đều được phát ra trực
tiếp từ phủ Tổng thống. Điều đó dẫn tới hàng loạt quyết định tai hại, đưa đến
sự suy yếu và sụp đổ của hệ thống “Quân lực VNCH” gồm hơn 1,3 triệu binh sĩ với
khí tài, chiến cụ hiện đại bậc nhất thế giới do Mỹ trang bị, chỉ trong một thời
gian ngắn.
Giờ lại nói về việc “điều
binh” của Thiệu:
“Tài” “điều binh” của
Thiệu thể hiện rõ nhất qua các cuộc “hành binh” không nhằm mục đích tiêu hao
sinh lực địch quân.
Đỉnh cao “nghệ thuật điều
binh” của Thiệu thể hiện qua chiến dịch “Triệt thoái Cao nguyên”, do Thiệu
trực tiếp ra lệnh từ phủ Tổng thống, được gọi với cái tên rất hay ho là “Tái
phối trí lực lượng”.
Thực chất chiến dịch “bỏ
của chạy lấy người” này là bí mật rút đại binh (Quân đoàn 2) tháo chạy, không
cho “dân quân cán chính” địa phương, kể cả các cơ quan quân sự, dân sự của Mỹ
tại Cao nguyên được biết (vì sợ họ chạy theo).
Hậu quả của cuộc điều
binh này, theo hồi ký của Cao Văn Viên là: “Ít nhất 75% trăm lực
lượng chiến đấu của Quân Ðoàn II, bao gồm các đơn vị của Sư Ðoàn 23
Bộ Binh và Biệt Ðộng Quân, thiết giáp, pháo binh, công binh, và truyền
tin, đã bị tan rã một cách bi thảm trong vòng mười ngày”.
Cùng một mục đích “giữ
ghế” và “lo thân”, Thiệu ra lệnh rút Sư đoàn dù và Sư đoàn thủy quân lục chiến
từ Quân khu I về Sài Gòn để “bảo vệ Thủ đô”, tức là nhằm trước hết đối phó với
nguy cơ đảo chính, sau đó yêu cầu tướng Ngô Quang Trưởng phải làm cái việc bất
khả là ở lại Huế mà “tử thủ”, tức là “bảo đưa đồ cho người ta
đánh, rồi cũng không đưa” hay là đòi Trưởng “ở khách sạn hạng
sang với giá 3 dolars” như sau này chính Thiệu lên TV Sài
Gòn chửi Mỹ “đem con bỏ chợ”.
Hai cuộc điều binh nổi
tiếng này được giới cựu quân nhân Sài gòn đánh giá là “một sỉ nhục đối
với ai được đào tạo vể võ bị và lãnh đạo chỉ huy” và “bất cẩn,
hết sức là trái qui tắc quân sự, đến độ ngu si đần độn”.
Nhân quả nhãn tiền, với
một ông Tổng thống và Tổng tư lệnh quân đội chỉ biết có sách lược “vị thân, bất
vị quốc” và năng lực “điều binh khiển tướng” chỉ có vậy thì việc gì đến sẽ phải
đến.
Ngày 21-4-1975, Tổng
thống Nguyễn Văn Thiệu đành phải nước mắt ngắn dài lên TV đọc diễn văn từ chức,
nhưng vẫn còn tuyên bố như “vãi đạn” trước đồng bào:
“Dù mất một tổng thống
Nguyễn Văn Thiệu, quân đội vẫn còn trung tướng Nguyễn Văn Thiệu, đồng bào còn
một chiến sĩ Nguyễn Văn Thiệu. Tôi nguyện sẽ chiến đấu kề bên anh em chiến
sĩ...”.
Chỉ bốn ngày sau
lời tuyên bố hùng hổ ấy, “sự nghiệp nhà binh” của vị “tướng tài ba nhất
quân lực VNCH” Nguyễn Văn Thiệu vĩnh viễn chấm dứt.
Tối ngày 25-4-1975, vào
một đêm không trăng sao và cũng không đèn đóm, tại phi trường Tân Sơn Nhất, “chiến
sĩ” Nguyễn
Văn Thiệu đã âm thầm leo lên phi cơ đào ngũ, cùng với “những
chiếc vali nặng và có tiếng kim loại va vào nhau” (Frank Sneep kể
lại),
Bỏ lại dưới chân “quân đội”,
“đồng bào” và các “chiến sĩ” VNCH ngơ ngác và bơ vơ, giữa màn trời tối đen như mực .
--------------
sao không xếp nguyễn văn thiệu vào hàng ngũ tướng lãnh nổi tiếng thế giới nhỉ(chí ít cũng được ngang bằng như thoát hoan chứ)
Trả lờiXóaThiệu bất tài là đúng rồi
XóaThoát Hoan nó kiện cho bỏ bà, vì nó còn mặc quần
Trả lờiXóaNày thì tướng:
Trả lờiXóaGặp ông tướng về hưu, xưa là trung đoàn trưởng tên lửa. Tiểu đoàn điện về chuyển lên một điện trở 400 ki lô ôm, ông cử 6 thằng lính đi khiêng. Không ngờ cái điện trở bằng cái đầu đũa. Cười ầm ĩ cả binh chủng. Thế mà ông vẫn lên tướng như thường.
Thấy ông nhắn tin mobile nhoay nhoáy mình khen, ông cười nói, còn khá hơn tướng Vĩnh chỉ biết nhắn tin mỗi ok vẫn phụ trách công nghệ cao. Nhưng tướng Vĩnh còn khá hơn tướng Việt, fb còn bảo phê tê bốc. Thế mà vẫn phụ trách an ninh quốc phòng của QH, trong đó có an ninh mạng.
Hi hi tướng ta tài thế, cái éo gì cũng phụ trách được.
NQL
Hahaha bỏn không chỉ dốt, bỏn còn rất hèn.
XóaĐương chức thì hét ra lửa, đến khi ngã ngựa ra tòa thì "bị cáo nhận thức kém, trình độ hạn chế...", có ông còn xin được đối xử như một con người.
Rất hèn.
Còn cáo bệnh nữa chứ. Cao huyết áp, tim mạch... Mà chả thấy ông nào bị cách chức hay ra tòa vì lý do bất đồng quan điểm, lý tưởng. Toàn vì tiền. Tướng cọng sản toàn là tướng tiền hehe
XóaBa thằng
Trả lờiXóaNặc danh08:53 15 tháng 11, 2018
Nặc danh10:31 15 tháng 11, 2018
Nặc danh12:01 15 tháng 11, 2018
Đề là một thằng ngụy già hèn hạ xảo trá ,bị đánh tụt quần ở trang khác té qua đây .
Tướng lĩnh quân đội chúng tao chẳng học trường quân sự danh tiếng nào nhưng danh tướng xâm lược sang đây ddefu bị quân dân tao đánh cho đại bại .Thông não chưa ngụy già ôm chân quân xâm lược